thế lộ trình sẽ dài hơn, cậu ta rơi vào bị động, thêm vào đó chiếc xe
đạp “già” cậu đi lại nặng hơn và khó điều khiển hơn, cho nên thất
bại là điều không thể tránh khỏi.
Ngô Minh Huy thua rồi vẫn không phục, cậu ta nói lần này
thất bại là vì mình không đi quen chiếc xe đạp này, không phát huy
được ưu thế bánh xe to tốc độ nhanh của nó. Nếu đổi thành một
người đã đạp quen chiếc xe này rồi thì chưa chắc đã thua.
An Nhiên phản đối cậu ta: “Ngô Minh Huy, thua thì đã thua rồi,
cậu lấy đâu ra lắm lý do thế?”
“Tôi thừa nhận tôi thua rồi, nhưng tôi cảm thấy chiếc xe này
không thua, bởi vì chúng ta thi là xe, bởi vì tôi không quen đạp chiếc
xe này nên không phát huy được ưu thế của nó, không tin đổi một
người khác đã đạp quen rồi thi lại một lượt xem.”
Đổi một người đã đạp quen chiếc xe này, ai? Đám nam sinh nhìn
nhau, trước đây đều chưa từng đạp kiểu xe “già” này. Lúc này, Bạc
Hà đi qua đỡ chiếc xe yêu quý lên, giống như khiêu khích nhìn
sang Tăng Đào. “Nào, tôi thi với cậu một lần nữa. Không có ai đạp
chiếc xe này giỏi hơn tôi, tôi đã bắt đầu đạp nó từ năm lớp năm.”
Ngô Minh Huy vừa mới thua xong, thua là người cũng là xe, điều
này khiến Bạc Hà không thoải mái trong lòng. Bởi vì Ngô Minh Huy
vừa mới đi một vòng nên thực sự là đạp chẳng có kỹ thuật gì cả, xe của
cô hoàn toàn có thể đạp được với tốc độ nhanh hơn.
Tăng Đào vừa mới toàn lực xông kích đạp nhanh một vòng, vẫn
còn thở phì phò, vừa nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe “già” đến
khiêu chiến, vội cười, xua tay. “Không được, đây là trận chiến bánh
xe, cậu là chủ nhân của chiếc xe nên đương nhiên đạp sẽ tốt hơn,
huống hồ lại lấy quân mạnh đánh quân yếu, tôi thi với cậu tiếp
há chẳng phải sẽ thua chắc rồi sao. Tịch Duệ Nam, hay là cậu lên