CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 177

đi, cậu đạp xe của cậu, cô ấy đạp xe của cô ấy đua một trận, như
thế này kết quả không ai có thể có ý kiến nữa.”

Đề nghị này được mọi người đều cho là phải, nhất loạt thúc

giục Tịch Duệ Nam ra sân đua xe với Bạc Hà. Cậu ngồi nguyên tại
chỗ không động đậy, khóe môi hiện ra một nụ cười mỉa mai. “Đua xe
với nữ sinh...”

Cậu cảm thấy nam sinh thi đấu với nữ sinh, thắng cũng chẳng

vinh quang gì. Bạc Hà nghe ra được ý khinh miệt trong lời nói của
cậu, trong lòng vô cùng bực bội, cằm cũng hất lên cao hơn. “Tôi là
con gái, nếu thua tôi thì cậu sợ mất thể diện đúng không?”

Đây là khích tướng, Tịch Duệ Nam nhướng mày rồi mạnh mẽ

đứng bật lên. “Được thôi, cậu đã muốn thi đấu như vậy, tôi sẽ để
cậu thua tâm phục khẩu phục.”

Cát vàng ở sân vận động bay mù mịt dưới ánh mặt trời, trên đường

đua có hai bóng người phóng xe vùn vụt, một khối màu xanh lam là
Tịch Duệ Nam, một khối màu xanh lục là Bạc Hà. Xe đạp của hai
người bọn họ phóng như bay bám sát nhau, hai người đều đang
tranh giành vòng chạy phía trong, lúc thì Tịch Duệ Nam chiếm
được, lúc thì Bạc Hà lại lật ngược thế cờ.

Một đám nam sinh hò hét rung cả mặt đất, đồng thanh kêu lên:

“Bạc Hà lợi hại quá!” Đúng là Bạc Hà đạp xe hai bánh chẳng khác gì
Phong Hỏa Luân của Na Tra, tốc độ nhanh đến mức khiến người
ta hoa của mắt. Nữ sinh đạp xe mạnh mẽ như thế này thật sự là
hiếm gặp.

Trong lần thi thứ hai này, An Nhiên nhìn hai bóng người trên

sân mà không thốt lên lời. Cô không biết phải cổ vũ cho ai, Tịch
Duệ Nam là thần tượng của cô, Bạc Hà là bạn thân của cô, nghiêng
về ai cũng không được, chẳng có cách nào, đành duy trì trung lập.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.