CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 233

Bạc Hà là một trong số ít con gái trong lớp để tóc ngắn, mái tóc

cắt ngắn tỉa mỏng. Giữa mái tóc ngắn và cổ áo lộ ra một đoạn cổ
nhỏ nhắn, trắng nõn mềm mại, mỗi lần nhìn thấy, cậu lại có
khao khát muốn đưa tay chạm vào. Thỉnh thoảng cô hơi quay đầu
để nói chuyện với bạn ngồi bên cạnh, như vậy cậu có thể nhìn thấy
một nửa khuôn mặt nhìn nghiêng của cô. Đường nét bầu bĩnh,
mềm mại xinh xắn; làn da trắng sứ tạo cảm giác sáng trong như
thủy tinh; cặp mắt to tròn, lông mi vừa dài vừa cong, lúc cô nói
chuyện, cặp lông mi ấy luôn rung nhè nhẹ; bờ môi mím lại, giống
như một quả mơ tươi trên cành; tất cả mọi thứ đều đẹp đẽ đến
mức khiến cậu gần như không hít thở nổi.

Tịch Duệ Nam vẫn coi lũ con gái như không tồn tại, nhưng đến

giờ ở Bạc Hà lại phát hiện ra vẻ đẹp của thiếu nữ thật tuyệt diệu.
Trước khi có cô, cậu là kẻ thiếu hiểu biết, không có cảm giác với
người khác giới. Cô chính là trục tung trục hoành, khai thiên phá địa
trong thế giới của cậu, trong chớp mắt cô cúi xuống nhặt quả cầu
ấy, sinh mệnh trẻ trung của cậu đã lật sang một trang mới hoàn
toàn.

Cậu bị cô hấp dẫn, một sự cuốn hút sâu sắc mà cậu chưa từng

trải qua, ánh mắt luôn vô thức truy tìm bóng dáng cô.

Ánh mắt của Tịch Duệ Nam khiến Bạc Hà bất giác liên tưởng

đến cái nhìn từ trên xà cao của cậu ngày hôm qua. Không nhịn được
vành tai cô nóng lên, thở phì phì lườm cậu một cái, từ trong kẽ răng
rít ra hai chữ: “Lưu manh.”

Câu nói này của cô không có chủ ngữ, Tịch Duệ Nam nghe thấy

lại phản ứng rất nhanh: “Cậu nói ai vậy?”

“Không chỉ tên không nói họ, ai nhận thì là nói kẻ đó. Mắt đừng

có nhìn loạn bốn phía thì trong lòng khỏi thấy chột dạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.