CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 272

“Không lâu lắm, lên xe đi, mình chở cậu về nhà.”

Tịch Duệ Nam vỗ vỗ vào yên sau, mới phát hiện ra chỗ đó đã bị

phủ một lớp tuyết mỏng. Cậu nhanh chóng xuống xe, chẳng bận
tâm gì cả, dùng ngay tay áo lau qua lau lại yên sau, đến khi thấy
sạch rồi mới thôi. Tuy chỉ là một hành động rất nhỏ nhưng Bạc Hà
lại thấy ấm áp hơn hẳn, nụ cười trên khóe môi càng ngọt ngào như
kẹo.

Tịch Duệ Nam đã sớm nghe ngóng về cuộc thi vẽ lần này, mấy

giờ bắt đầu, mấy giờ kết thúc, cậu đều thuộc như lòng bàn tay.

Buổi trưa hôm nay, Tịch Duệ Nam nói với mẹ là không ăn cơm ở

nhà, có chuyện phải ra ngoài. Hạ Dung Phương thấy tuyết rơi, còn
nói với con trai là thời tiết xấu, nếu không có chuyện gì thì đừng
ra ngoài nữa, nhưng cậu đâu có nghe lời, vội vàng đạp xe ra khỏi nhà.
Mẹ cậu đuổi theo dặn dò cậu phải lái xe cẩn thận, cậu chẳng buồn
quay đầu, chỉ đáp một tiếng: “Con biết rồi ạ”, rồi vẫn giữ
nguyên tốc độ phóng đi.

Hạ Dung Phương quay vào nhà nói với chồng: “Nhìn xem, vội vội

vàng vàng giống như lửa đốt mông tới nơi, anh nói xem có phải là
thằng bé đi tìm cô bé mà nó thích không?”

Tịch Văn Khiêm mỉm cười. “Lại phải hỏi sao? Nam Nam có tính

cách đơn giản, lại nồng nhiệt, thích một người rồi thì sẽ rất nhiệt
tình. Không cần quản nó nhiều, mà có muốn quản cũng chẳng
được, chỉ cần thành tích học tập của nó không bị ảnh hưởng là được
rồi.”

Bởi vì sợ gặp sự cố trên đường làm chậm trễ, Tịch Duệ Nam ra

khỏi nhà từ rất sớm, trên cả quãng đường đều đạp rất nhanh, kết
quả cậu đến trước cửa cung văn hóa sớm nửa giờ đồng hồ, đợi mãi
mới thấy Bạc Hà đi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.