thấy, cậu mệt mỏi vì phải giải thích nguồn gốc của nó, cho dù là
nói qua quýt cũng không muốn.
Vết thương này không chỉ nằm trên lòng bàn tay của cậu, mà nó
còn khắc sâu trong trái tim cậu. Miệng vết thương ở tay đã được
băng bó rồi nhưng miệng vết thương trong lòng vẫn đang thấm
đẫm máu tươi, dù chỉ khẽ chạm vào cũng khiến cậu đau đớn.
Nhưng làm sao có thể tránh không chạm vào nó cơ chứ? Bạc Hà là
bạn học cùng lớp, ngày ngày đều ra vào phòng học, bóng dáng của
cô cứ ở trước mắt cậu cũng là một sự giày vò vô hình. Càng khiến
cậu đau khổ hơn là cô lại nói cười với Quách Ích, ngoài thời gian học
ra, bọn họ lại thường xuyên đánh cầu lông với nhau. Nhìn thấy bọn
họ từ từ qua lại thân thiết, cậu ngày càng trầm mặc. Trong sự trầm
mặc của cậu có sự oán hận tăng lên từng ngày, giống như khối u ác
tính đang lan rộng trong lòng cậu.
Tịch Duệ Nam hận Bạc Hà, hận sự vô tình của cô. Gốc rễ của nỗi
hận này là tình yêu, không có ai lại đi hận một người xa lạ hoặc một
người ngoài vô thưởng vô phạt, chẳng liên quan đến mình. Cô là cô
gái đầu tiên khiến trái tim cậu lay động, cái nắm tay vụng trộm
trong phòng vẽ, nụ hôn đầu e ấp dưới gốc mai, đều là ký ức màu
hồng đẹp đẽ nhất, sơ khai nhất trong sinh mệnh của cậu. Đoạn
tình yêu đầu này, cậu đã trút vào đó toàn bộ nhiệt tình của mình,
nhưng cô lại vì một chút sai lầm, liền phủ nhận cả con người cậu, cả
một đoạn tình cảm bị gạt sạch trơn. Cậu đau thấu tim gan vì điều
này, cô lại thể hiện ra là chớp mắt đã quên sạch sẽ như chưa từng có
chuyện gì xảy ra. Cậu không thể quên nổi, hoàn toàn đối lập với việc
cô gần như đã quên sạch - điều này khiến cậu hận cô.
Trước đây Tịch Duệ Nam thích cô bao nhiêu thì bây giờ lại oán
hận cô nhiều bấy nhiêu. Cùng với oán hận, cậu lại vẫn thích cô.