“Mình và Tịch Duệ Nam hôn nhau rồi.”
“Cái... gì?”
Bạc Hà trợn tròn mắt, há hốc miệng, kinh ngạc đến mức gần
như thả rơi cả chiếc xe đạp đang dắt trong tay, không dám tin vào
tai mình. “An Nhiên, cậu... nói cái gì?”
“Mình nói, mình và Tịch Duệ Nam đã hôn nhau rồi.” An Nhiên
lặp lại một lần nữa, màu đỏ trên hai gò má giống như mặt trời
chiều, khiến cả khuôn mặt cô ánh lên vẻ tươi sáng rạng ngời, đôi
mắt tỏa sáng lấp lánh.
“Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vào giờ thể dục sáng nay, lúc các cậu đều ra ngoài sân luyện tập
rồi. Cậu ấy không đi, mình cũng tìm cớ ở lại trong lớp, chúng mình
đã lén lút hôn nhau.”
Vì Tịch Duệ Nam có tiền sử “bệnh tim cấp tính”, thêm vào đó
khoảng thời gian này cậu lại luôn có vẻ như sắp ốm, cho nên giáo
viên cho phép cậu không cần tham gia tiết thể dục hằng ngày. An
Nhiên vì chuyện này cũng thường xuyên kiếm cớ không học giờ thể
dục để ở lại trong lớp với cậu. Cô ấy còn ríu rít tìm chủ đề nói
chuyện với cậu, tuy cậu chỉ lơ đãng nghe, gần như không buồn trả
lời nhưng cô ấy lại vô cùng hưởng thụ khoảng thời gian được tiếp
xúc riêng tư với cậu.
Nhưng hôm nay Tịch Duệ Nam đã đáp lại cô, bất ngờ hỏi một
câu: “Cậu đồng ý để tôi hôn cậu không?”
An Nhiên đang líu lo nói chuyện, đột nhiên á khẩu, cô ấy gần
như không dám tin vào tai mình, ngẩn ra nhìn Tịch Duệ Nam. Cậu
rất nghiêm túc nghênh đón ánh mắt của cô, đôi mắt đẹp, bờ môi