Bạc Hà không thể phủ nhận sự tuyệt vời của nụ hôn đầu tiên đó,
chỉ là cô thấy khổ sở vô cùng, vì đối tượng cô trao nụ hôn đầu tiên
lại là người mà cô căm ghét nhiều năm như vậy. Cô cố hết sức để
bản thân nhanh chóng quên đi tất cả.
Bạc Hà còn ít tuổi nên không hiểu được, trong cuộc đời dài đằng
đẵng này, tình yêu đầu và nụ hôn đầu, tất cả những trải nghiệm
đó đều sẽ khiến người ta khó quên nhất. Bất luận bao năm tháng
trôi qua, cuộc đời mưa gió biến đổi như thế nào thì từ đầu tới
cuối nó sẽ mãi như vết dao khắc hằn trên đá, cả đời này cũng
chẳng cách nào khiến nó phai mờ được.
Điều Bạc Hà đang cố hết sức quên đi lại bị An Nhiên chọn ra
làm chủ đề nói chuyện, mặt cô ấy đỏ bừng như say rượu. “Bạc Hà,
mình cảm thấy hạnh phúc quá!”
Hạnh phúc cái gì chứ! Bạc Hà nghe thấy, thật sự vô cùng tức giận,
An Nhiên căn bản không biết mình đang bị Tịch Duệ Nam chơi đùa.
Tên khốn nạn đó, thấy không thể lợi dụng được gì ở cô, quả nhiên
là tìm đến một cô gái khác để dở trò, thực sự là không tôn trọng
người khác. Theo như “kinh nghiệm” của cô, sau khi hôn rồi, không
đầy mấy ngày nữa cậu ta sẽ muốn “tiến thêm một bước”.
“An Nhiên, cậu đừng bị Tịch Duệ Nam lừa nữa. Trước đây, cậu ta
chẳng thèm để ý đến cậu, vì sao đột nhiên lại... lại thân mật với cậu
như thế, nhất định là có vấn đề.”
Bạc Hà cảm thấy mình phải nhắc nhở An Nhiên, hai người là
bạn tốt của nhau, cô không thể nhìn cô ấy bị Tịch Duệ Nam lừa gạt.
Tên đó nhanh như vậy đã nhắm được mục tiêu mới rồi, cô thật sự
không nhìn lầm cậu ta, cậu ta chính là điển hình của loại “kích động”
hơn là động lòng, sự phản cảm, căm ghét của cô đối với cậu ta càng
tăng lên.