là những kẻ tối hôm ấy đến trường quây đánh Quách Ích. Cô đã
biết chuyện đó trăm phần trăm là Tịch Duệ Nam bảo bọn người
này làm, quả nhiên không ngoài dự liệu. Hừ, dám làm không dám
chịu, chuyện xong thì chối bay chối biến, điều này càng khiến
cô khinh thường cậu hơn.
Đám nam sinh đó, người nào người nấy trông bộ dạng đều là
thiếu niên hư hỏng, vừa nhìn thấy hai nữ sinh ăn mặc đẹp đẽ, cả lũ
đều cười cợt vẻ rất lưu manh. “Tịch Duệ Nam, đến thật là đúng
lúc. Giới thiệu cho chúng tôi làm quen một chút đi.”
Tịch Duệ Nam nhất thời không nhận ra là ai đang gọi cậu, quay
đầu lại nhìn một hồi lâu, đôi đồng tử mới co rụt lại. Mang theo hơi
rượu khắp người, cậu cất bước đi không vững, lắc lư từ trong đám
người tiến tới. Chiếc áo khoác ngoài màu xanh nhạt, dưới ánh đèn
đường gần như biến thành trắng tinh, nhưng người thiếu niên
mặc chiếc áo này dường như đã không còn tinh khiết nữa rồi.
Giữa ngón tay thon dài của cậu kẹp một điếu thuốc, đưa đến bên
miệng rít một hơi, thành thạo thở ra từng vòng khói thuốc màu xám.
Bạc Hà cảnh giác kéo An Nhiên lùi ra sau hai bước, cô thấp giọng
oán trách: “Cậu gọi cậu ta làm gì, nhìn xem, bọn họ là loại người nào
chứ!” Tịch Duệ Nam rõ ràng đã sa đọa rồi, ngày đêm chơi cùng với
đám thiếu niên hư hỏng này, vừa hút thuốc vừa uống rượu.
Nhìn thấy Tịch Duệ Nam bước đến gần, Bạc Hà lập tức kéo An
Nhiên quay người rời đi. “Một đám lưu manh, chúng ta vẫn nên quay
lại quán karaoke đợi đi.”
Cô vẫn nói chuyện với An Nhiên rất nhỏ tiếng nhưng đêm
khuya tĩnh mịch, Tịch Duệ Nam lại nghe thấy rõ ràng từng từ cô nói.
Như một mũi tên xông lên trước chặn bọn họ lại, mắt cậu đỏ lừ, lườm
cô. “Cậu nói ai là lưu manh?”