Lần đầu tiên, Tịch Duệ Nam nói chuyện mà hơi thở không tỏa
ra hương bạc hà thanh mát, thay vào đó là hơi rượu nồng nặc lẫn
mùi thuốc lá. Bạc Hà cảm thấy ghê tởm, lùi ra sau một bước,
muốn mắng cậu một trận nhưng cũng biết là không nên gây sự với
người say. Thế là cô kéo An Nhiên định đi vòng qua Tịch Duệ Nam,
cậu ném điếu thuốc trong tay đi, kéo cánh tay cô lại, mắt đỏ rực
nhìn thẳng vào mặt cô. “Đứng lại, cậu nói ai là lưu manh? Cậu nói
đi?”
Bạc Hà cố giằng ra nhưng không thoát được khỏi tay cậu, bỗng
cảm thấy lo lắng. “Tịch Duệ Nam, cậu muốn làm gì? Bộ dạng này
của cậu chính là một tên lưu manh. Bỏ tôi ra, có nghe thấy không?”
Đám con trai ngà ngà say kia vây đến, bát nháo hùa vào xúi giục.
“Tịch Duệ Nam, cô nàng nói cậu là lưu manh, cậu phải cho cô
nàng biết thế nào là lưu manh đi!”
“Đúng vậy, nhìn cái miệng nhỏ xinh đỏ hồng này, cắn một
miếng đi!”
“Còn cả bộ ngực này nữa, sờ một cái nhất định là rất sướng!”
Cả đám người vây lại, nói những lời lẽ hạ lưu chẳng kiêng dè gì,
giống như bầy ong kêu vù vù khiến người ta sợ hãi. Bạc Hà vừa tức
vừa sợ, An Nhiên cũng sợ đến mức mặt trắng bệch, hai cô nữ sinh
nào có từng gặp phải tình cảnh này.
Bạc Hà nhìn về phía đường lớn, hy vọng chiếc xe đón bọn họ sẽ
đến nhanh một chút, nhưng mấy chiếc xe taxi thỉnh thoảng lướt
qua trên đường đều chạy nhanh như bay, không có một chiếc nào
dừng lại.