CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 405

hôn mê sâu, ông Phó lại vì bị kích động mà lên cơn đau tim, hai bố
con cùng nằm viện.

Trong tình hình thế này, An Nhiên càng không thể rời đi. Bà Phó

cũng lớn tuổi rồi, một mình không thể chăm sóc cả chồng lẫn con
trai. Hơn nữa Phó Chính vẫn chưa qua được giai đoạn nguy hiểm, với
tư cách là “bạn gái”, cô làm sao có thể không túc trực ở bên cạnh chứ?

Nhóm người của đội cảnh sát tỏ ra rất không yên tâm về An

Nhiên, có vị tự xưng là cảnh sát Trương còn kéo riêng cô đến một
bên, nhỏ giọng làm công tác tư tưởng. “Chúng tôi biết cô đã chia tay
với Phó Chính rồi, nhưng tình hình bây giờ cô cũng thấy rồi đó,
bố cậu ấy không chịu nổi sự đả kích này nên đã đổ bệnh, nếu cô lại
nói cô và Phó Chính đã chia tay nên không muốn ở lại bên cạnh cậu
ấy, mẹ cậu ấy có thể tiếp nhận được sự đả kích hết lần này đến
lần khác như thế không? Suy cho cùng cô và Phó Chính cũng từng
có khoảng thời gian tốt đẹp, cũng không muốn nhìn thấy gia đình
ba người nhà họ đều nằm viện đúng không?”

An Nhiên không chần chừ đáp: “Trương Đội, anh yên tâm,

chuyện này tôi cũng biết nên làm thế nào. Tối hôm nay, tôi đã
đến rồi thì nhất định sẽ làm người tốt đến cùng, tôi sẽ ở lại bên
cạnh Phó Chính.”

Sau khi Bạc Hà biết quyết định của An Nhiên liền giơ ngón tay

cái lên tỏ ý khen ngợi.

An Nhiên thở dài. “Bạc Hà, bây giờ mình bắt buộc phải ở lại bệnh

viện chăm nom Phó Chính, Tịch Duệ Nam phải làm thế nào? Mình
nhất thời không chăm sóc cậu ấy được, hơn nữa Phó Chính xảy ra
chuyện thế này, cậu ấy chắc chắn sẽ không ở lại chỗ của mình.
Nhưng cậu ấy có thể đi đâu? Cậu ấy còn cần người chăm sóc nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.