CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 406

Đây thực sự là vấn đề nan giải, thương thế của Phó Chính dù

tiến triển tốt hay xấu, nhất thời An Nhiên không thể bỏ đi được.
Vậy Tịch Duệ Nam vừa mới xuất viện phải để ai chăm sóc đây? Bạc
Hà vẫn đang trầm ngâm, An Nhiên đã nghĩ ra một cách. “Bạc Hà,
chỉ có thể là cậu cho cậu ấy ở nhờ thôi.”

Bạc Hà sững sờ. “Cái gì, muốn mình cho anh ta ở nhờ hả?”

“Cậu đừng có vội vàng cự tuyệt, cậu cũng nói cậu ấy phải phẫu

thuật nằm viện là do lỗi của cậu mà, cho nên cậu mới mượn tiền để
cứu cậu ấy, đã cứu rồi thì cậu phải chịu trách nhiệm đến cùng
chứ.”

An Nhiên vừa dứt lời, điện thoại của cô ấy đã đổ chuông, là A

Mạn gọi đến, nói vừa ngăn Tịch Duệ Nam ở cửa, anh chàng quả thật
định nhân lúc đêm khuya lặng lẽ rời đi.

“Làm thế nào đây? A Mạn bảo cậu ấy rằng muốn đi cũng phải

đợi mình quay về nói một tiếng rồi hẵng đi, còn bảo ở mấy ngày
như thế này chưa cảm ơn một tiếng đã lặng lẽ rời đi thì thật không
có tình nghĩa, nên mới tạm thời giữ cậu ấy lại được. Nhưng suy cho
cùng cậu ấy sẽ không ở lại lâu, mình làm sao yên tâm để cậu ấy một
mình đi được chứ? Bạc Hà, cậu nói xem rốt cuộc phải làm thế
nào?”

Suốt đêm Tịch Duệ Nam không ngủ được, khi trời hửng sáng,

nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ dần rõ hơn, anh càng lo lắng trong
lòng. An Nhiên ở lại bệnh viện cả đêm chưa về chứng tỏ tình trạng
của Phó Chính không ổn định. Không biết là hôm nay cô ấy có về
không? Nếu như cô ấy về, anh sẽ nói lời từ biệt và cảm ơn sự chăm
sóc của cô mấy ngày nay; nếu như không về, vậy anh chỉ có thể để
lại một mảnh giấy rồi rời đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.