CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 438

Tịch Duệ Nam cũng giống như bị điểm trúng huyệt, vẫn giữ

nguyên tư thế khom người lấy nước. Nhất thời, căn phòng yên
tĩnh đến khác thường, chỉ có tiếng nước chảy tí tách, tí tách trên
sàn nhà.

Sự yên tĩnh khác thường như đêm trước trận bão, Bạc Hà sực tỉnh,

sau khi khôi phục được năng lực hành vi và ngôn ngữ, lại lần nữa nổi
giận cãi vã với Tịch Duệ Nam.

Cô đỏ mặt chạy đến trước sofa, tóm lấy quần áo anh để ở đó,

ném về phía anh, giận giữ quát: “Tịch Duệ Nam, vì sao anh không
mặc đồ mà lại đi khắp nơi trong nhà hả?”

Anh đón lấy quần áo, ôm trước ngực, cảm giác hoảng hốt và

ngại ngùng lóe qua trong mắt, rất nhanh chóng bình tĩnh lại. “Tôi
vừa tắm rửa xong ra ngoài, không có đi khắp nơi, đang lấy cốc
nước rồi về phòng.”

“Anh phải mặc quần áo tử tế rồi mới được đi ra, anh phải nghĩ

đến việc nếu tôi quay về nhìn thấy thì sẽ khó xử thế nào chứ?”

“Tôi không ngờ cô lại về sớm như thế, cô đi với đàn ông ra

ngoài, tôi còn tưởng nhanh nhất cũng phải nửa đêm mới về chứ!”

“Tôi chỉ đến Quý gia ăn cơm tối, ai nói tôi nửa đêm mới về

nhà? Sau này bất luận tôi có nhà hay không, anh cũng không được
mặc như thế này ra khỏi phòng, đã biết chưa?”

So với sự bực tức vô hạn của cô, Tịch Duệ Nam tỏ ra càng bình

tĩnh hơn, trên mặt anh hiện lên một ý cười nhạo như có như không.
“Việc gì cô phải tức giận như vậy? Là tôi bị cô nhìn thấy, lại chẳng
phải là cô bị tôi nhìn thấy, cô cũng đâu chịu thiệt gì, hơn nữa vừa
rồi cô chẳng phải còn nhìn rất chăm chú sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.