CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 440

vạn nhát để anh ta vĩnh viễn chẳng thể xoay người. Nhưng thấy anh
ta gặp phải tình cảnh bi thảm, cô liền mềm lòng, không những tha
cho anh ta một mạng mà còn có lòng tốt kéo anh ta một tay, thật
chẳng khác nào người nông dân lương thiện thấy đáng thương cho
một con rắn bị đông cứng, liền ôm nó vào lòng sưởi ấm, kết quả
rắn vừa ấm lên, chẳng chút khách khí liền quay lại cắn người
nông dân một miếng.

Bây giờ làm thế nào? Bạc Hà cảm thấy nếu tiếp tục sống với

anh ta, lại còn phải cơm nước hầu hạ anh ta thì vô cùng ấm ức, cô
quyết định không làm nữa, anh không đi vậy thì cô đi. Cô định thu
dọn một túi hành lý chuyển đến chỗ An Nhiên sống, tìm một người
làm công theo giờ hằng ngày đến giúp anh ta giặt đồ và nấu ăn.
Chỗ này tạm thời nhịn đau “cắt nhượng” cho anh ta trước, đợi anh ta
khỏi hẳn rời đi, cô lại “thu về đất đã mất” là được rồi.

Sáng hôm sau, Bạc Hà mua đồ ăn sáng về, chuẩn bị tuyên bố

quyết định mới nhất với Tịch Duệ Nam trên bàn ăn. Nhưng cô gõ
cửa phòng anh mãi cũng chẳng ai ra mở, cô cảm thấy không bình
thường liền tìm khóa cửa mở ra, nhìn thấy anh nằm trên giường
sắc mặt đỏ bừng, sốt cao đến bất tỉnh nhân sự.

Tịch Duệ Nam đột nhiên sốt cao khiến Bạc Hà phải gạt đi kế

hoạch của mình.

Cô liền tìm bác sĩ của bệnh viện cộng đồng gần đó đến nhà

khám, sau khi bác sĩ cẩn thận chẩn trị, tiêm cho Tịch Duệ Nam một
mũi trước, lại truyền cho anh một bình dịch, sau đó kê đơn thuốc
dùng cho hai ngày, còn dặn dò: “Vết mổ trước đó của bệnh nhân tạm
thời không bị viêm nhiễm vì sốt cao nhưng cô phải cẩn thận trông
chừng, có thể lấy khăn ướt đắp lên trán, hoặc dùng rượu chà vào
lòng bàn tay giúp bệnh nhân giảm sốt, cố gắng để bệnh nhân hạ
sốt, nếu không, một khi bị viêm nhiễm sẽ rất phiền phức.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.