CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 448

Tịch Duệ Nam quấn chặt chăn, lúc cô thử kéo một góc chăn để

nhét chai pepsi đựng nước nóng vào, anh mơ màng, nặng nề mở
mắt, cả người co rúm lại như đang sợ hãi, càng ôm chăn chặt hơn,
giọng nói yếu ớt: “Đừng... đừng đuổi tôi đi.”

Bạc Hà sững sờ, cô chỉ muốn cho anh một chai nước nóng nhưng

trong lúc sốt đến mức ý thức mơ màng, anh lại cho rằng cô kéo
chăn ra là muốn đuổi anh đi. Trước đây khi đối mặt với cô, anh
luôn bày ra dáng vẻ vô lại “mời thần dễ tiễn thần khó” không chịu
đi, lúc bệnh mới gỡ bỏ lớp ngụy trang cứng rắn, để lộ ra nội tâm yếu
đuối không nơi nương tựa. Anh thực ra không có cảm giác an toàn,
rất sợ cô đuổi anh đi.

Trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, cô cố gắng để giọng nói nhẹ

nhàng hết mức có thể, dịu dàng nói: “Tôi không phải muốn đuổi
anh đi, tôi đã đựng một chai nước nóng cho anh, chẳng phải anh rất
lạnh sao? Ôm lấy nó thì sẽ ấm hơn.”

Lúc này Tịch Duệ Nam mới thả lỏng bàn tay đang tóm chặt chăn

ra, nhìn cô nhét chai nước nóng vào, rồi lại thay anh dém góc chăn,
đôi mắt mơ màng của anh ươn ướt khác thường.

Nhìn mắt anh khiến lòng Bạc Hà cũng bất giác trở nên ướt át

theo, không còn cứng rắn, lạnh lùng được nữa.

“Ngủ cho thật ngon đi, bây giờ chắc là đỡ lạnh hơn rồi.”

Trong lời nói dịu dàng của cô, anh giống như một đứa trẻ nghe

lời nhắm mắt lại. Chai nước nóng rất có tác dụng, anh không còn
lạnh đến mức run bần bật nữa, dần dần chìm vào giấc ngủ. Nửa
đêm cô rón rén đi vào phòng xem mấy lần, dưới ánh đèn đầu
giường mông lung, dáng vẻ ngủ say của anh rất yên tĩnh, khiến cô
yên tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.