CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 482

tắm rửa. Anh vừa đóng cửa lại, Bạc Hà đột nhiên nhớ ra, lấy chiếc
ba lô treo bên ngoài, lôi ra một chai dầu gội đầu, chạy ra gõ cửa.

“Tịch Duệ Nam, dầu gội đầu hết rồi, hôm nay mua chai mới,

anh mở cửa cầm lấy này.”

Cửa mở, Tịch Duệ Nam đứng liếc nhìn chai dầu gội đầu trong

tay cô, không đón lấy mà ngước mắt lên đăm đăm nhìn cô. Ánh
mắt của anh rất kỳ quái, vừa nóng bỏng như lửa thiêu lại vừa lạnh
giá như băng tuyết khiến người ta không hiểu được.

Tay Bạc Hà đang cầm chai dầu gội hơi cứng lại, cô bước vào

phòng vệ sinh, đặt chai dầu gội lên bệ bồn rửa mặt. Lúc cô quay
người chuẩn bị đi ra, Tịch Duệ Nam duỗi một cánh tay chống lên
thành cửa, ngăn cản đường đi của cô. Anh hơi khom người xuống,
chăm chú nhìn vào mắt cô. “Bạc Hà, cô không thể lừa dối tôi như
thế này.”

Ngữ khí của anh bình thản, như là một câu trần thuật bình

thường, nhưng mỗi chữ lại giống như thấm qua nước hoàng liên
đắng chát.

Bạc Hà trợn tròn mắt. “Tôi... tôi không phải muốn lừa anh... bởi

vì bố anh, ông ấy...”

Lời Bạc Hà vẫn chưa nói xong đã bị Tịch Duệ Nam cắt ngang.

“Đừng nhắc đến ông ấy, tôi đã không có bố nữa rồi, tôi coi
mình là cô nhi, cô nhi mẹ chết, bố cũng không cần.”

Từ “cô nhi” này khiến trái tim Bạc Hà mềm nhũn. “Được, tôi

không nhắc đến ông ấy, anh... cũng đừng có quá buồn bã nữa.”

Anh càng cúi gần cô hơn, ánh mắt sâu thẳm. “Cô đang an ủi tôi?

Cảm ơn sự quan tâm của cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.