CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 497

Cô vốn luôn ghét sự tiếp xúc với người khác giới nhưng lúc này,

không hiểu sao bàn tay của anh lại mang đến cho cô một cảm giác
mềm mại, tê tê như có dòng điện chạy qua. Cô bất giác co chân lại,
hốt hoảng nói: “Không sao, em không sao.”

Anh trầm mặc hồi lâu. “Không sao thì tốt.”

Đầu còn hơi choáng váng, trái tim bỗng có cảm giác hoang

mang, Bạc Hà chẳng để ý đến cơn đau ở chân, nhanh chóng đứng
dậy quay người, cuống quýt muốn về phòng. Cô hoàn toàn quên
mất vừa rồi ngăn kéo rơi ra đã làm đồ linh tinh bên trong rơi đầy
mặt đất, chưa đi được hai bước thì không biết giẫm phải thứ gì, gót
chân trượt một cái khiến cả người ngã ra sau.

Cô thất thanh kêu: “Á...”

Nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy lưng cô, bên tai vang lên

tiếng nói nhỏ nhẹ của Tịch Duệ Nam: “Em có đi được không? Hay là
anh đỡ em về phòng nhé?”

“Không, không cần đâu.”

Cô vội vã quay đầu trả lời, đúng lúc anh khom người đến trước,

bờ môi cô lướt qua khóe môi anh. Như thể củi cháy chạm vào giấy
phốt pho, bắn ra tia lửa rực rỡ, anh đột nhiên kéo người cô lại, cúi
đầu hôn lên môi cô. Hai bờ môi như sa tanh cọ sát vào nhau, ấm
áp, mềm mại, ướt át, lan tỏa ra một chút hương rượu váng vất.

Nụ hôn quấn quýt và hương rượu hòa trộn vào nhau khiến đầu

óc Bạc Hà vốn dĩ hơi choáng váng, càng choáng váng hơn. Người cô
mềm nhũn trong cánh tay mạnh mẽ của anh, anh vòng tay ôm chặt
lấy cô, hai cánh tay siết lại hơi run rẩy. Anh truyền sự run rẩy của
mình sang cho cô, toàn thân cô bất giác cũng trở nên run rẩy, hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.