CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 519

giờ cậu và Tịch Duệ Nam đã ở bên nhau, cảm thấy thế nào? Cậu
không mắng cậu ấy là lưu manh nữa chứ?”

Bạc Hà biết An Nhiên đang trêu mình, mặt đỏ hồng, cúi đầu

không trả lời.

“Nghĩ lại, khi đó Tịch Duệ Nam thật oan uổng, chỉ vì không hiểu

chuyện lỡ sờ ngực cậu mà bị cậu căm hận không thèm để ý nữa, còn
liệt cậu ấy vào hàng lưu manh. Chẳng trách sau này, cậu ấy lại đột
nhiên thay đổi tính tình, bỏ bê học hành, hết lần này đến lần
khác sinh sự, gây họa. Bạc Hà, hồi đó chính cậu là người mang đến

nh hưởng tiêu cực cho cậu ấy.”

“Sao trách mình được chứ? Đổi lại là cậu, khi còn nhỏ bị một tên

con trai đáng ghét sờ mó, lớn lên lại bị tên đó động tay động chân,
cậu còn có thể bình tâm tiếp nhận được không? Đặc biệt là biểu hiện
sau đó của cậu ta còn càng lúc càng đáng ghét.”

An Nhiên không phủ nhận, nhưng cô nói: “Bạc Hà, mình nghĩ

chuyện trước đây, hai người các cậu thật sự đều không có ai đúng ai
sai cả, chỉ vì hai người đều còn quá trẻ, không hiểu chuyện nên dễ
bốc đồng hấp tấp.”

Bạc Hà cũng hiểu điều này, có lẽ cô và anh, căn bản không có ai

đúng ai sai, sai chỉ là thời gian, vì bọn họ gặp nhau đúng vào độ tuổi
bướng bỉnh nhất, cố chấp nhất, không hiểu phải biết nghĩ cho
đối phương, chỉ giữ khư khư sự ấm ức và bất mãn của mình, cho
nên năm đó mới khiến sự việc càng lúc càng căng thẳng, đến cuối
cùng trở thành cục diện không thể cứu vãn được.

“Đúng rồi, Bạc Hà, hai cậu cũng đã sống chung rồi, có định

kết hôn không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.