“Anh nghĩ, nếu em không muốn thì cứ coi như anh chưa nói gì
cả. Bạc Hà, anh biết rất rõ, trước đây em vô cùng căm hận anh, tuy
bây giờ chúng ta đã bắt đầu lại rồi, cũng có quan hệ thân mật như
thế này, nhưng trong thời đại hiện nay, quan hệ này căn bản chẳng
có ý nghĩa gì, huống hồ, con người anh vừa xấu tính vừa nghèo rớt
mùng tơi. Nếu như em cảm thấy anh đáng ghét, bất cứ lúc nào
cũng có thể đuổi anh đi, anh tuyệt đối sẽ không bám dính lấy em
giống như trước đây. Nhưng mà, anh hy vọng ngày đó có thể đến
chậm một chút, Bạc Hà, anh thật sự không nỡ đi, không nỡ rời xa
em...”
Bạc Hà đỏ mặt cắt ngang lời anh: “Được rồi, anh đừng nói nữa,
em nói không đồng ý khi nào chứ.”
Hai cánh tay của Tịch Duệ Nam ôm siết lấy cô, giọng nói hơi
run rẩy: “Bạc Hà, em đồng ý lấy anh ư? Em thật sự đồng ý lấy
anh... Em yêu anh?”
Bạc Hà càng áp chặt má lên lồng ngực của anh, nghe nhịp tim
mạnh mẽ của anh, ngửi mùi thơm dễ chịu trên cơ thể anh, cảm giác
ấm áp, khẽ giọng đáp: “Vâng, em đồng ý, em yêu anh.”
“Chuyện trước đây, em đều không giữ trong lòng nữa sao? Em
hoàn toàn tha thứ cho anh rồi sao?”
“Vâng, chuyện trước đây cũng không thể trách anh tất cả được,
em cũng có lỗi. Chúng ta sai ở chỗ còn quá trẻ, quá mạnh mẽ. Bây giờ
chúng ta trưởng thành rồi, quá khứ cứ để nó qua đi, sau này chúng
ta đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, có được không?”
Tịch Duệ Nam trả lời cô bằng một nụ hôn rất sâu, như thể anh
muốn lấy nụ hôn để niêm phong tất cả chuyện cũ không vui vẻ.