CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 53

đơn giản, nộp đơn xin thôi việc, bàn giao lại công việc là có thể rời đi.
Nhưng mà...” Người giáo viên trung niên mà An Nhiên hỏi thăm
dường như biết khá rõ về Tịch Duệ Nam, nói với vẻ tiếc nuối:
“Cậu ấy thực sự là đi nhanh quá, hôm qua vội vàng làm thủ tục.
Vốn dĩ phía trường học rất hài lòng về cậu ấy, bằng cử nhân
chính quy chuyên ngành Tin học, chứng chỉ Anh văn cấp sáu, lại có
chứng nhận nghiệp vụ sư phạm, thuộc dạng nhân tài, vừa có thể dạy
Tin học vừa có thể dạy tiếng Anh...”

An Nhiên không có tâm tư nghe ông ta nói những điều này, liền

cắt ngang: “Vậy thầy có biết cậu ấy đi đâu không?”

“Điều này thì tôi không biết, cậu ấy không nói.”

An Nhiên đến chậm một bước, đã thành công cốc, lúc gọi điện

thoại cho Bạc Hà thì giọng đầy oán trách: “Là cậu đuổi cậu ấy đi
phải không? Cậu thật sự làm được à, phá hoại bát cơm manh áo của
người khác cũng giống như giết cha mẹ của người ta, cậu có biết
không?”

Tịch Duệ Nam đi nhanh như vậy, Bạc Hà cũng thấy hơi bất ngờ.

Sững sờ hồi lâu, cô mới định thần, trả lời An Nhiên: “Mình thừa
nhận mình phá hoại bát cơm manh áo của anh ta, nhưng mình thật
sự không chịu được khi loại người như anh ta làm giáo viên, cho nên
mình nhất định phải đuổi anh ta đi.”

“Nhưng cậu ấy cứ đi như vậy, mình còn chưa kịp gặp cậu ấy

nữa.”

“An Nhiên, không gặp không phải là tổn thất, mình gặp anh ta,

suýt chút nữa thì bị anh ta làm cho tức chết rồi. Đừng có nhìn vẻ
bề ngoài trông giống con người, cái miệng của anh ta có thể nói
những lời hạ lưu đó.” Bạc Hà nhớ lại câu nói kia mà nghiến răng
nghiến lợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.