CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 552

Trong buổi trưa tuyết rơi đó, khi anh đạp xe đội gió tuyết đến

đợi cô, giống như hai trái tim có tâm linh tương thông, vào lúc cô
sắp lên xe lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy anh đứng đợi ở bên
kia đường, cô mỉm cười, trong sự ngại ngùng có chứa niềm vui
giống như hoa tuyết nở trong trắng, thuần khiết.

Hôm đó là ngày thời tiết lạnh giá nhất từ khi vào đông, nhưng

trong cảm nhận của anh, đó lại là ngày ấm áp chưa từng có. Cô gái
anh thích đang mỉm cười với anh giống như vầng thái dương ấm
áp, khiến thân thể anh bỗng chốc trở nên nóng ấm.

Cũng chính buổi tối ngày hôm ấy, anh đã hôn cô - nụ hôn đầu

của họ. Nụ hôn đó thuần khiết, đẹp đẽ trong hoa tuyết bay nhè
nhẹ, trong hương mai thoang thoảng bồng bềnh, ký ức về đôi môi
mềm mại đó vẫn khắc sâu trong tim anh như mới ngày hôm qua.

Tình yêu đó đẹp đẽ nhưng cũng quá ngắn ngủi, bỗng chốc tất

cả đều thay đổi. Anh hoàn toàn không có sự chuẩn bị tâm lý nào.
Giống như chiến sĩ không có áo giáp, tất cả mọi tổn thương đều
khắc sâu vào cốt tủy, thấm đẫm máu tươi.

Anh không thể không hận Bạc Hà, chính cô mang đến cho anh

những vết thương này. Thời gian lặng lẽ trôi qua, vết thương từ từ
khép miệng, nhưng ký ức chỉ cần khẽ khuấy động lại buốt nhói
như cũ. Sau chín năm, gặp lại Bạc Hà, vết thương trong tim đã khép
miệng lại lần nữa nứt ra, anh cảm thấy khắp người mình đều âm
thầm rỉ máu.

Khi quyết định lên kế hoạch trả thù, anh đã tìm được chỗ để

phát tiết sự đau đớn tích tụ bấy lâu trong trái tim mình. Anh nghĩ:
“Bạc Hà, em đừng trách anh nhẫn tâm, ai bảo lúc đầu em nhẫn tâm
giống như vậy đối với anh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.