CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 553

Trái tim anh, sau một lần tàn nhẫn chưa từng có, lại ngập tràn

cảm giác trống rỗng, lạnh lẽo, anh không hề cảm thấy vui sướng
như đã tưởng. Sau khi ra khỏi đồn công an, cảm xúc trong lòng
xuống dốc, anh cô đơn bước đi trên đường vào lúc nửa đêm, hoàn
toàn không giống một kẻ thắng lợi.

Bất giác nhớ lại, bình thường vào lúc này, anh đã cùng với Bạc

Hà đi ngủ. Gỡ bỏ hết áo quần, hai làn da chạm vào nhau, thân thể
tuyệt diệu của cô mềm mại như lông thiên nga, khẽ run rẩy như chú
bướm vỗ cánh. Những khoái lạc tột cùng đó, anh nghĩ sau này mình
sẽ không còn có nữa. Cuộc đời này, không ai có thể giống như cô,
khiến anh vừa yêu vừa hận, ràng buộc không thể cắt bỏ.

Cuối cùng, anh phải xẻ thịt róc xương mà cắt bỏ, lưỡi dao chia

cắt đó là dành cho cô, nhưng vì sao anh cũng cảm thấy đau đớn
như vậy? Vì sao anh vẫn còn nhớ cô? Đến lúc phải quay về rồi,
thành phố này, đã không còn lý do gì níu giữ anh ở lại.

Giữa lúc đang chán nản, buồn bã, anh đột nhiên nghe thấy phía

sau có tiếng thét lo lắng gọi anh: “Tịch Duệ Nam, mau tránh đi!”

Anh quay đầu lại, ánh sáng chói lóa của hai chiếc đèn pha

khiến anh phải nheo mắt lại, nhưng anh vẫn nhìn rõ chiếc xe đang
lao thẳng về phía mình. Tuy không nhìn rõ người lái nhưng Quý
Phong đang gấp rút đuổi theo, khản cổ nhắc nhở khiến anh hiểu
chính Bạc Hà đang lái chiếc ô tô đâm về phía anh.

Sau khi bị lừa gạt, bị sỉ nhục, bị tổn thương, vào thời khắc này, cô

muốn anh chết, anh không chết thì không thể xả được mối hận
trong tim cô. Bạc Hà, cô rốt cuộc vẫn là cô gái yêu hận mãnh liệt như
vậy. Cô và anh vốn cùng một loại người, quật cường giống nhau,
cứng đầu giống nhau, thiên kiến và kích động giống nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.