CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 554

Suy nghĩ lóe lên trong đầu anh khi đó là vô số hình ảnh những

chuyện đã qua. Niềm vui hồi sáu tuổi lần đầu gặp Bạc Hà cùng
chơi trò binh bắt giặc; trái tim xao xuyến khi ngồi trên xà ngang
nhìn thấy mảng ngực trắng như tuyết của cô năm mười lăm tuổi;
cảm giác hồi hộp khi lén đặt trái quýt vào ngăn bàn của cô; niềm
vui khi lấy hết dũng khí lần đầu nắm lấy bàn tay cô trong
phòng vẽ; cảm giác run rẩy, ngọt ngào khi lần đầu tiên hôn cô dưới
gốc mai trong hoa tuyết bay...

Có phải con người ta trước khi chết sẽ nhớ lại tất cả những hồi

c đẹp đẽ nhất từng trải qua trong đời mình không?

Nước mắt nhanh chóng làm mờ hai mắt anh, anh không tránh

né mà bình thản đối diện với chiếc xe đang lao về phía mình.
Sống có gì vui? Chết có gì sợ? Trong cuộc đời ngắn ngủi, vui vẻ
cũng ngắn ngủi, đau khổ lại dài lâu như vậy; yêu bắt nguồn từ cô,
hận cũng bắt nguồn từ cô; cô từng khiến anh hạnh phúc ngập
lòng, cũng từng khiến anh đau đớn xé gan xé ruột; giờ đây cô hận
anh không chết đi phải không? Vậy thì, cứ để anh chết trong tay cô
là được.

Bạc Hà, đến đi, anh nguyện ý chết trong tay em, giống như

chết trong lòng em. Tuy anh từng hận em nhưng đồng thời với hận,
anh tuyệt vọng phát hiện ra mình vẫn yêu em.

Chiếc xe đang lao tới lại đột ngột chuyển hướng vào thời khắc

cuối cùng, đâm vào thân cây bên đường, sau đó lật ngửa lăn vài
vòng trên đường.

Anh kinh hãi vô cùng, đau đớn vô hạn, lao đến. “Bạc Hà...”

Đưa Bạc Hà hôn mê bất tỉnh ra khỏi xe, anh không thể kìm được

thất thanh đau đớn khóc. “Bạc Hà, vì sao em không đâm anh chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.