CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 74

hẹp, nóng bức, nồng nặc mùi mồ hôi, mùi chân của đàn ông lẫn
mùi mì ăn liền, tạo thành một tổ hợp mùi giống như lên men
khiến người ta buồn nôn.

Bà chủ nhà nhanh chóng đóng cửa lại. “Cô gái, nếu cô thuê thì

đương nhiên là ở phòng của con gái ở tầng ba. Phòng của con gái ở
sạch sẽ hơn nhiều, cô có muốn lên trên xem qua không?”

Bạc Hà miễn cưỡng cười. “Không cần đâu.”

Tịch Duệ Nam sống ở nơi như thế này còn thảm hại hơn trong

tưởng tượng của cô, điều này chứng tỏ anh ta không có tiền. Xem
ra Tịch gia giàu có xưa kia đã thật sự trắng tay rồi, nếu không bố
mẹ anh ta yêu cậu con trai độc nhất như vậy, chắc chắn không để
anh ta phải ra ngoài chịu khổ thế này.

Nhưng nhà họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chín năm trước, gia

đình này nhìn có vẻ mỹ mãn nhưng thực sự đã đến bên bờ vực tan
vỡ, hoàn toàn nhờ có Tịch Duệ Nam mới có thể duy trì. Cục diện anh
ta khổ tâm duy trì lại lần nữa bị phá hỏng rồi sao, mà một đòn tấn
công trong đó chính là đến từ cô. Hôm nay anh ta một mình lưu lạc
nơi đất khách quê người, bố mẹ anh ta đang ở đâu?

Bạc Hà rời khỏi căn nhà trọ đó với bao nhiêu nghi vấn, trong

lòng như bị một chiếc cối xay đè chặt, vừa nặng vừa khó chịu. Cô
từng nói rằng, nếu Tịch Duệ Nam thật sự sa sút rồi, cô sẽ khiến
cuộc sống của anh ta càng khó khăn hơn, nhưng bây giờ nhìn thấy
anh ta khổ sở như thế này, cô lại không hề cảm thấy hả giận và
sung sướng như trong tưởng tượng.

Vì sao lại như vậy chứ? Bạc Hà không trả lời được câu hỏi của

chính mình, chỉ cảm thấy hết lần này đến lần khác, trước mắt
lại hiện lên khuôn mặt vô cùng cô đơn, lẻ loi của Tịch Duệ Nam dưới
ánh mặt trời rực rỡ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.