CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 76

chia cho anh ta một nửa, nói dối rằng đó là hoa quả do tòa soạn
phát cho, cô ăn không hết nên mang đến nhờ anh ta ăn giúp.

“Vì sao cậu biết?”

“Buổi chiều mình gặp Phó Chính. Anh ấy nói từ thứ Bảy tuần

trước đến giờ cậu chẳng thèm đếm xỉa đến anh ấy. Vì sao? Vì
Tịch Duệ Nam hả? An Nhiên, cậu không nên làm vậy, cậu đã hai
mươi tư tuổi rồi, không còn là cô nữ sinh mười lăm tuổi nữa, sao còn
bị anh ta mê hoặc đến mức không xác định được phương hướng
thế?”

An Nhiên không thừa nhận. “Cũng không hoàn toàn vì Tịch Duệ

Nam, mà là mình ngày càng không chịu được tính chất công việc
của Phó Chính. Bất luận là giờ nào, phút nào, ở đâu, làm gì, chỉ cần
đội cảnh sát tuần tra gọi điện thoại đến là anh ấy phải lập tức lên
đường, giống như bị người ta buộc vào một sợi dây diều, chẳng có
một chút tự do.”

“Cậu thôi đi. Trước khi gặp lại Tịch Duệ Nam, cậu chịu đựng được,

vừa gặp anh ta cậu đã không chịu được nữa rồi? Cậu còn nói muốn
bám đến chết trên cái cây Phó Chính, lời còn văng vẳng bên tai đó,
An đại tiểu thư à!”

An Nhiên hơi mất bình tĩnh, ngữ khí trở nên kích động: “Bạc Hà,

đây là chuyện của mình, cậu quan tâm nhiều quá đấy!”

Bạc Hà nghẹn họng, hồi lâu sau mới thở dài một tiếng. “Được,

mình mặc kệ, mình thực sự không quản được cậu, cậu muốn làm gì
thì làm đi!”

An Nhiên biết câu nói vừa rồi quá kích động, liền im lặng hồi

lâu. “Bạc Hà, thực ra Tịch Duệ Nam bây giờ rất thảm, cậu đừng có
tát nước theo mưa nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.