CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 77

“Anh ta rất thảm? Cậu đã biết những gì? Cậu gặp anh ta ở đâu?”

“Buổi tối hôm cậu gọi mình đến lấy hoa quả, lúc mình ngồi

trên xe buýt đến đây thì gặp cậu ấy.”

Thì ra An Nhiên gặp Tịch Duệ Nam trên xe buýt. Lúc cô ấy lên

xe, trên xe chỉ có bảy, tám người. Cô ấy vừa nhìn liền nhận ra ngay
Tịch Duệ Nam ngồi ở phía sau khoang xe, anh nghiêng người tựa
vào cửa sổ xe ngủ say. Ánh đèn đường bên ngoài cửa sổ lúc sáng lúc
tối lướt qua gương mặt khiến cặp mắt đang nhắm cũng hiện lên
vô cùng sinh động.

An Nhiên sững sờ. Cô thật sự không ngờ được, cô từng đến tận

trường học tìm anh mà không tìm được, vậy mà lại bất ngờ gặp trên
xe buýt. Vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cô đi tới đó, ngồi xuống vị trí
còn trống bên cạnh anh rồi gọi: “Tịch Duệ Nam.”

Tịch Duệ Nam ngủ rất say, cô gọi mấy tiếng anh mới mơ màng

tỉnh, dụi mắt nhìn cô cả nửa ngày rồi nghi hoặc hỏi: “Cô là...”

“Mình là An Nhiên, chúng ta học chung hồi lớp mười đó! Lớp

năm, khối mười trường Thanh Châu nhất trung, đã nhớ ra rồi
chứ?”

“Là cậu?” Sắc mặt anh bỗng có chút thay đổi, miễn cưỡng cười

một cái. “Không ngờ cậu cũng ở thành phố này!”

“Đúng vậy, sau khi mình tốt nghiệp đại học thì Nam tiến, đến

đây đã gần một năm rồi. Cậu đến đây khi nào?”

“Tôi mới đến chưa được hai tháng.”

“Bây giờ cậu...” An Nhiên vẫn chưa nói hết câu, trong lòng lại

thay đổi, quyết định giả vờ như chẳng biết gì cả. Nếu nói ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.