CHÀNG TRAI NĂM ẤY - Trang 99

đến móc lên sao?”

Phó Chính lắc đầu, thở dài. “Còn có chuyện báo cảnh sát buồn

cười hơn cơ. Có lần, một nhân viên văn phòng gọi 110 nói mình
đang tăng ca đêm, tòa nhà của công ty quá cao lại mất điện nên
không đi xuống được, bảo bọn anh mua giúp bát mì đưa lên cho anh
ta.”

An Nhiên nghe thấy vậy lại phẫn nộ. “Há có lý này? Hắn ta coi

110 là số điện thoại bán đồ ăn sao? Các anh cũng đưa à?”

“Đưa rồi, bởi vì anh ta nói đầy lý lẽ rằng “có khó khăn tìm cảnh

sát” mà, bây giờ anh ta đang có khó khăn cần cảnh sát giúp đỡ. Vừa
hay anh ta cũng ở trong phạm vi khu vực của anh, trung tâm chỉ huy
liền chuyển nhiệm vụ này cho anh. Anh móc tiền túi mua một bát
mì, trèo mười lăm tầng lầu đưa đến cho anh ta, anh ta còn chê
anh đưa đến muộn nữa, nói lảm nhảm với anh một trận.”

“Anh làm cảnh sát gì chứ? Chỉ là nhân viên phục vụ, chịu đủ thứ

mệt nhọc thôi.”

“Cảnh sát cơ sở bọn anh vốn dĩ chính là nhân viên phục vụ, vì

nhân dân phục vụ. Nhân dân là cơm áo, cha mẹ của bọn anh, bảo bọn
anh làm gì thì phải làm đó, còn bắt tội phạm là công việc của đội
cảnh sát hình sự.”

Sau khi qua lại một thời gian, An Nhiên đã biết sĩ quan cảnh sát

Phó Chính này không hề uy phong giống như trong tưởng tượng
của cô. Công việc của anh vất vả lại tầm thường, lúc nãy xảy ra
chuyện vừa nực cười vừa bực mình như thế, hình tượng anh hùng cái
thế trong lòng cô đã sụp đổ hoàn toàn. Cô nhìn anh, thở dài thườn
thượt. “Trước đây em vẫn luôn cảm thấy nghề cảnh sát rất uy
phong cơ đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.