bỗng nhiên cười, "Cũng không có gì, có thể là cháu sống ở thành phố lâu
quá, cho nên trong bức tranh vẫn còn mang theo chút hơi thở nóng nảy
phiền não, đây cũng là bình thường, vẽ thêm một thời gian thì sẽ không sao
nữa."
La Tiểu Sanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nói vậy ba của Sở Sở cũng
nhận ra lần này cô về nông thôn cũng không phải vì tìm để tìm linh cảm rồi.
"Nhưng mà......" Lời nói của Sở Kiến Quốc bỗng nhiên thay đổi, "Có
một bức tranh hình như có chút khác biệt."
Cái gì? La Tiểu Sanh giương mắt lên, một mảnh vàng óng ánh đập vào
mắt cô. Đây không phải là bức tranh vẽ cho Quỳ sao? Lẫn vào trong đây lúc
nào vậy?
La Tiểu Sanh có chút ngượng ngùng, "Chú Sở, cái này...... đây là bức
tranh cháu vẽ chơi thôi......"
"Chơi?" Sở Kiến Quốc hơi ngạc nhiên, "Tiểu Sanh, cháu đừng đùa chú!
Bằng vào mắt nhìn đã vài chục năm này của chú, bức tranh nào tốt bức
tranh nào không tốt, chú có thể thấy được cháu vẽ bức tranh này với tâm
trạng như thế nào. Bức tranh này, chú muốn nói là thật không tồi đấy!" Sở
Kiến Quốc vừa lòng gật gật đầu, vẻ mặt nhìn bức tranh tán thưởng, "Như
vậy đi, bức tranh này để ở chỗ chú, chú cam đoan sẽ bán cho cháu với giá
cao nhất."
La Tiểu Sanh vội lắc đầu, "Tranh này cháu không bán."
"Vì sao chứ? Bức tranh này của cháu rất tốt, phải có lòng tự tin chứ!"
"Không phải, chỉ là cháu......" Ánh mắt La Tiểu Sanh rơi vào bức tranh,
sắc vàng của hoa hướng dương trong tranh nở rộ, giống như Quỳ đang mỉm
cười với cô, "Bức tranh này cháu đã hứa là sẽ tặng cho một người bạn, cho
nên......"