CHÀNG TRAI TRONG HOA HƯỚNG DƯƠNG - Trang 62

Mắt Quỳ hạ xuống, đồng thời nắm chặt lấy tay cô, "Vì anh sao? La Tiểu

Sanh, em thật sự là đồ ngốc."

Môt tia chớp xẹt qua không trung, ánh sáng trắng xuyên qua song cửa

gỗ chiếu vào nơi tay họ nắm lấy nhau. Hai ánh mắt đối diện nhau trong
trầm mặc, trong căn phòng nhỏ tĩnh lặng này, ánh đèn vàng nhạt nhẹ nhàng
lay động, khoá chặt hai con tim lại với nhau.

Bỗng nhiên Quỳ cúi người xuống, ôm chặt La Tiểu Sanh vào ngực.

"Đồng ý với anh, đừng bao giờ tự tổn thương mình nữa, được không?"

Không im lặng gật đầu, thuận thế vùi mặt vào ngực hắn.

Em đồng ý với anh, vì anh em sẽ không bao giờ... ngốc nghếch như vậy

nữa.

Mưa to gió lớn, cuối cùng cũng dần dần hoãn lại, mưa to biến thành mưa

nhỏ, gió to hoá thành gió nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại tiếng mưa rơi lách tách
ngoài hiên.

La Tiểu Sanh ở trong ngực Quỳ, an tâm nhắm mắt lại.

Một đêm đó cô ngủ vô cùng an giấc, nhưng đến gần sáng lại mơ thấy

một cơn ác mộng. Trong mộng có tiếng mưa gió gào thét hãi hùng, một gốc
hoa hướng dương ở trong góc tường bị gió thổi đứng không vững, tia chớp
loé lên, tiếng sấm ầm vang từ chân trời dội đến, bật gốc của nó!

"Đừng mà!" La Tiểu Sanh kêu lên sợ hãi, mở mắt ra, lại nhìn thấy căn

phong quen thuộc.

Thì ra chỉ là một giấc mộng!

La Tiểu Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn ánh nắng ban mai ngoài

cửa sổ, tâm tình bỗng nhiên trầm xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.