CHÀNG TRAI TRONG HOA HƯỚNG DƯƠNG - Trang 76

Mà vào những lúc Quỳ không có cách nào để xuất hiện vào ban ngày, La

Tiểu Sanh sẽ ôm bức tranh mình vẽ, ngắm nhìn thật kỹ, suy nghĩ thật lâu,
trong đầu cô luôn hồi tưởng về câu nói kỳ quái kia của Quỳ ----- trên thế
giới này, nếu không có ưu thương, làm sao có hạnh phúc?

Cô cứ suy nghĩ, suy nghĩ, từ tháng tám sang đến tháng chín.

Một ngày khi cô ở trong sân ngẩn người trước bức tranh, một chiếc lá

của cây tử đằng ở cách vách bay xuống, vừa lúc dừng ở bên chân cô.

La Tiểu Sanh cúi người nhặt chiếc lá lên, phát hiện nó đã úa vàng, trong

tay là một chiếc lá khô không còn sinh mệnh. Một khắc đó lòng cô bỗng
nhiên trỗi dậy một nỗi bất an.

Lúc tối đến, La Tiểu Sanh âm thầm quan sát Quỳ.

Quỳ phát hiện thấy cô là lạ, "Sao vậy?"

"...... Gần đây tình cảm của cây tử đằng với cây anh đào có tốt không?"

Khi không cô lại hỏi vậy, Quỳ cảm thấy rất kỳ quái, "Bọn họ vẫn tốt

lắm, làm sao vậy?"

"Hôm nay em ở trong sân nhìn thấy phần cây tử đằng lan sang bên

tường mình lá có chút úa vàng, cho nên hơi lo lắng cho nó." La Tiểu Sanh
nói, khoé mắt lại thầm quan sát Quỳ.

Nụ cười của Quỳ chợt cứng ngắc, sau đó lại làm như không chút để ý

nói, "Mùa thu đến rồi, chuyện này cũng bình thường thôi."

Lời nói của hắn giống như một viên đá, làm cho trong lòng La Tiểu

Sanh nổi lên một trận gợn sóng, cô vội vã hỏi, "Vậy đến lúc đông đến,
chẳng lẽ nó sẽ bị chết héo sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.