CHÀNG TRAI TRONG HOA HƯỚNG DƯƠNG - Trang 80

nên, đừng đem hạnh phúc nghĩ ngợi xa xôi đến vậy, có được không?"

Tay cô nằm trong tay hắn, nhìn ánh mắt chân thành tha thiết kia, La Tiểu

Sanh bỗng nhiên hiểu được, trước kia cô thường nghĩ rằng hạnh phúc rất xa
vời, chỉ sợ bản thân mình sẽ không nắm bắt được, lại không biết con người
ta vào thời điểm gặp được hạnh phúc, nắm lấy được nó kỳ thật còn cần phải
có dũng khí nhiều hơn so với việc thừa nhận thống khổ.

Hiện tại cô rất cần dũng khí như vậy.

"Cùng bên nhau, được không?" Quỳ nói.

Cô nâng mắt lên, nhìn thẳng vào Quỳ, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên

định, "Được!"

Rốt cục mùa thu cũng đến, ngửa đầu ngắm nhìn sự bình lặng dần lan toả

trên không trung, lòng La Tiểu Sanh cũng dần trở nên bình tĩnh, cuối cùng
cô cũng hiểu được, tình yêu không cần thiên trường địa cửu, có được nó thì
dù khoảnh khắc cũng sẽ trở thành vĩnh hằng. Chỉ cần giờ phút này bọn họ ở
bên nhau, quý trọng mỗi giây phút nắm lấy tay nhau, thì mỗi một giây cũng
sẽ biến thành một năm ánh sáng.

Vứt bỏ tương lai không thể biết trước được, bọn họ càng trở nên thân

mật khắng khít hơn, nắm lấy tay nhau đi trên con đường mòn đầy lá khô,
chăm chú nhìn nhau trong tiếng xột xoạt thanh thuý, sau đó, mỉm cười.

La Tiểu Sanh bỗng nhiên nhớ đến câu nói kia của Quỳ ---- không có ưu

thương, làm sao có được hạnh phúc?

Bây giờ cô mới hiểu được hàm nghĩa trong câu này, sau khi trải qua ưu

thương, bọn họ càng trở nên quý trọng mỗi ngày được ở bên nhau, ngay cả
một ánh mắt cũng ghi nhớ trong lòng, thật lâu không thể tiêu tan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.