CHÀNG TRAI VƯỜN NHO - Trang 109

“Con chẳng muốn làm gì khác nữa.”

“Vậy thì khỏi phải làm gì cả, chỉ cần sống và tiêu tiền thôi cũng được.”

Mẹ nói bằng giọng nữ cao trong dàn nhạc.

“Con muốn đi làm. Mấy việc kia chỉ toàn là lao động tay chân thôi.”

Ji Hyeon nói xong, gương mặt mẹ tái nhợt rồi đỏ bừng.

“Con nhất định không trồng nho? Mặc cho nó là một số tiền khổng lồ.

Nói thật lòng đi, đặt tay lên ngực và nói thật xem nào. Nếu con nhất quyết
không làm ở vườn nho thì lên đỉnh Himalaya mà tu, làm thần thánh luôn
đi.”

“Việc này... thật lòng mà nói, con cũng tham, nhưng con ghét phải làm

vườn lắm.”

Đã là người, ai thấy vườn nho bao la ấy mà không nổi lòng tham cơ chứ.

Nhưng điều đáng nói là làm sao Ji Hyeon có thể bằng lòng yêu thích công
việc làm vườn được. Nếu có thì chắc chắn là nói dối.

“Ông bảo không làm vườn thì không cho đất đâu.”

“Thế nên con mới bảo mẹ đi làm vườn đi.”

“Nhưng ông có bảo mẹ làm đâu. Thôi thì con gắng trồng nho hai năm rồi

nhận vườn, lúc ấy con muốn làm gì thì làm.”

Mẹ Ji Hyeon lớn giọng nói.

“Mẹ chỉ có một ước mong thôi mà con cùng không chịu nghe mẹ sao?

Được thừa kế vườn nho chính là ước mơ của mẹ.”

Mẹ làm ầm lên còn Ji Hyeon thì nhìn mẹ với vẻ mặt nhăn nhó.

“Mẹ cũng xót con lắm chứ. Con về nhà với nước da trước đẹp là vậy mà

giờ bị rám nắng thế kia, chắc họ đã vắt kiệt sức lao động của con tôi với đủ
thứ việc trên đời nên da dẻ mới thành ra như thế, tinh thần mới suy sụp thế
này, mà hình như còn gầy rộc đi nữa này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.