CHÀNG TRAI VƯỜN NHO - Trang 112

“Thế à, mẹ biết rồi. Nếu con không thích thì đừng đi nữa vậy.”

Bây giờ thì đến lượt nét mặt mẹ cô trở nên uất ức nghẹn ngào dù chỉ

trong chốc lát. Chẳng biết do mẹ xót đứa con gái về quê không được tắm
rửa, hay ấm ức vì phải từ bỏ mảnh đất đã cầm chắc trong tay, mà nhìn như
thể bà đang rất bất hạnh.

“Mẹ mà có cả tỷ trong tay...”

Mẹ cô lẩm bẩm như đang nói một mình.

“Mẹ mà có cả tỷ trong tay, mẹ đã chẳng bắt con gái cưng của mẹ phải

chịu cực khổ như vậy... Vì không có tiền nên mới nuối tiếc, thậm chí gây ra
tội nghiệt. Lòng tham của mẹ lớn quá. Mẹ chẳng có phước có được mảnh
đất đó đâu. Cho mẹ xin lỗi nhé!” .

Mẹ cầm chai dầu mè và dầu tía tô mang từ quê lên cho vào tủ lạnh rồi lập

tức bỏ vào phòng.

Ji Hyeon bỗng thấy mình có lỗi. Giả sử mẹ hỏi vặn lại rằng nếu ở quê bất

tiện như thế thì tại sao người ta lại dựng làng ở một nơi không thể sống
được như vậy, hoặc giả một mực khuyên Ji Hyeon cố gắng chịu đựng tiếp
thì có lẽ cô sẽ tức giận chối đây đẩy bằng được. Nhưng khi mẹ bảo cô thôi
đừng làm nữa rồi bỏ đi với vẻ mặt âu sầu, cô bỗng cảm thấy có lỗi biết
dường nào. Quả thật Ji Hyeon không thể chịu đựng được và không thể làm
được công việc ở Kim Cheon, quả thật việc tắm gội và chùi rửa “chỗ ấy” vô
cùng bất tiện, dù cô chẳng hề nói quá sự thật nhưng không hiểu sao khi gây
cho mẹ một sự thất vọng quá lớn, cô lại cảm thấy lòng mình bất an đến thế.

“Thôi, mặc kệ. Mình có nói gì sai đâu? Kệ... mặc kệ hết.”

Ji Hyeon nghĩ nếu giờ vào xin lỗi mẹ, bảo rằng con sẽ tiếp tục về quê thì

đúng là một hành vi ngu xuẩn. Nói thực lòng, Ji Hyeon không muốn đi, nếu
miễn cưỡng phải đi, cô hẳn sẽ rất chán ghét. Cho nên tuy trong lòng cảm
thấy áy náy, nhưng làm thế này không được, làm thế kia cũng không xong.
Tóm lại là tiến thoái lưỡng nan, chỉ tổ phiền lòng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.