CHÀNG TRAI VƯỜN NHO - Trang 140

nếu bố mẹ không cho thì cũng làm thế nào được? Giống như những người ở
thành phố dẫu thế nào cũng luôn muốn giữ lấy căn hộ của mình, người làm
nông lâu năm cũng có suy nghĩ tương tự đối với đất đai của họ. Dù cho đi
đâu chăng nữa, đến khi quay về họ chỉ muốn sống ở ngôi nhà đã sống trước
đây và chăm nom cách đồng của họ. Kể cả giá đất một ngày nào đó nhảy
vọt, khiến họ có cơ hội trở thành tỷ phú thì cũng vẫn vậy. Không phải họ
không biết tính toán, nhưng vì đã nặng tình rồi, có lẽ người ông giao đất lại
cho em cũng như thế đấy.”

Anh Tea Oh vẫn như xưa, bất kể mình có mệt mỏi thế nào, cảm thấy thiệt

thòi ra sao, anh vẫn luôn cổ vũ mình nghĩ đến những điều tốt đẹp.

“Nếu em được thừa hưởng đất rồi, em sẽ bán đất lên Seoul chứ?”

“Em vẫn chưa biết nữa. Ông sẽ xem khả năng làm vườn của em đến đâu,

nếu thu hoạch tốt ông sẽ cho đất, bằng không chưa biết chừng ông lại không
cho… Nói thực, bây giờ mà bỏ đi thì tiếc quá.”

“Tiếc chứ, dĩ nhiên rồi. Vận may không đến thường xuyên đâu, cả đời có

khi chỉ có một lần cho nên em đừng bỏ lỡ!”

“Dĩ nhiên em không muốn bỏ lỡ rồi, nhưng em cũng không muốn làm

vườn.”

“Thế à, việc này anh hiểu. Anh ngày nào cũng nghe cấp trên than phiền

như chết đến nơi rồi, thực sự không thể chịu đựng hơn được. Nhưng nếu đột
nhiên bảo anh về quê làm nông, mặc dầu biết rằng làm nông sẽ ít áp lực hơn
nhiều so với công việc hiện tại thì anh chắc sẽ vẫn không làm.”

“Được nói chuyện thoải mái với anh thế này thật là thích.”

“Ừ, anh cũng thế. Hồi học đại học, mình có biết đất đai là gì đâu mà bây

giờ lại nói về vấn đề này, cũng không rõ là do tuổi tác hay do đã khôn lớn
lên nhiều rồi.”

“Anh có người yêu chưa ạ?”

Ji Hyeon rụt rè hỏi, thâm tâm mong rằng anh sẽ trả lời là chưa có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.