“Con sợ lắm. Thối kinh khủng. Mẹ! Con không thể sống ở đây đâu!”
“Cái gì mà không thể sống? Đừng có nói nhăng cuội nữa!”
“Mẹ đến đây mà sống đi, mẹ đến sống đi!”
“Hay là mẹ mua một cái bô gửi xuống cho nhé!”
“Bô ạ?”
“Ừ, tối dùng bô là được rồi.”
“Mẹ!”
Ji Hyeon gào lên.
“Dù thế nào thì cũng phải chịu đựng, ông đã bảo sẽ xây nhà vệ sinh ngay
mà. Chịu đựng, con phải chịu đựng thôi!”
“Con không chịu được! Thật là điên mất thôi, mẹ ơi. Căn phòng của con
ấy, ông bảo là đã dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chẳng có thứ gì cả. Tủ áo, tủ ngăn
kéo, chẳng có gì, không một thứ gì hết!”
“Chuyện đó thì có gì to tát? Khi mẹ lấy bố cũng chỉ có mỗi cái tủ cao và
một cái tủ kéo. Nếu chẳng có gì hết thì càng rộng rãi, càng tốt chứ sao!”
“Mẹ!!!”
“Nhức tai quá! Con thử chịu khổ đi! Con ăn không ngồi rồi suốt thời đại
học mà giờ vẫn chẳng kiếm được việc làm, chỉ biết mải mê ăn chơi suốt.
Thôi cố mà chịu khó học hỏi đi!”
“Nhất định phải thế sao, hả mẹ?”
“Đừng lằng nhằng nữa, nếu gọi điện chỉ để nói những lời này thì đừng
gọi nữa!”
“Mẹ ơi, con sẽ tìm việc làm. Con sẽ đi tìm việc mà mẹ!”
“Hai năm rồi không tìm được việc, bây giờ làm được gì?”