CHÀNG TRAI VƯỜN NHO - Trang 31

“Được mà mẹ! Con sẽ tìm được việc! Con nói là con sẽ tìm được! A lô, a

lô?”

Ji Hyeon bất lực nhìn cuộc gọi vừa bị ngắt rồi gập máy lại.

“Trời ơi, thật kinh khủng!”

Cảm thấy như mây đen đang che kín toàn bộ cuộc đời mình, cô nhìn trân

trân lên bầu trời quê tươi đẹp bắt đầu hắt những tia nắng cuối chiều.

Trông bữa cơm ông dọn ra, nét mắt Ji Hyeon xịu xuống. Cơm được ních

đầy ụ như một ngọn đồi trong cái nồi đồng to tướng. Mình có phải Hercule
đâu chứ, sao có thể ăn hết từng này cơm.

“Ông ơi! Cơm nhiều quá.”

“Con gái con đứa, còn thanh niên thì phải ăn nhiều vào.”

“Thôi ạ! Nhiều quá ông ơi!”

Ji Hyeon liền đặt bát cơm lên bàn rồi đứng dậy.

“Đừng bỏ thừa cơm như thế, ăn hết đi!”

Ông cụ nói như đinh đóng cột, Ji Hyeon không thể phân bua thêm lời

nào, đành ngồi phịch xuống.

Chén đĩa nhiều quá mức tưởng tượng. Một vài món kim chi, rau trộn,

canh đậu, cả cá chỉ vàng nữa. Chẳng biết có phải vì Ji Hyeon đến đây không
mà ông đã nướng sẵn cá chỉ vàng, nhưng so với nhà ở Seoul thì thật sự chén
đĩa ở đầy nhiều hơn nhiều. Ji Hyeon cũng biết người ở quê không chia chén
đĩa ra nhiều loại, cứ ăn tùy tiện, nhưng cô thấy đó là một lối nghĩ hoàn toàn
sai lệch, những đĩa thức ăn trông ngon mắt nhất đều được bày ra, cô bắt đầu
ăn.

“Ông tự tay nấu canh ạ?”

“Ừ”

“Ngon quá, ông ơi!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.