Mặt mày của cô, khóe miệng của cô, mỗi một biểu tình của cô, anh
đều quen thuộc như vậy.
Đó là A Diêu.
Giống như là đột nhiên nghĩ tới cái gì, Mạc Trăn cực nhanh thoát khỏi
tấm hình, kiểm tra lại những bức hình từ đầu.
Quả nhiên, tất cả những hình chụp A Diêu, lúc này đều xuất hiện bóng
hình của cô. Trêu chọc con mèo nhỏ, thưởng thức hoa tươi, nắm khinh khí
cầu, mỉm cười, cau mày, ăn vạ...
Mỗi một tấm hình, bóng dáng của cô đều cực kỳ rõ ràng.
Mạc Trăn ngây ngốc nhìn chằm chằm máy tính. Xem ra, chỉ có một
người mới có thể giải thích được tình huống hiện tại.
Cầm điện thoại trên bàn lên, Mạc Trăn trực tiếp gọi cho sư phụ. Ngoài
dự đoán, lần này đầu điện thoại bên kia không nhắc lại số không có thực,
mà là thuận lợi kết nối.
"Có chuyện gì?" Tiếng của sư phụ mang theo giọng mũi nồng đậm,
giống như vừa mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng."Tại sao A Diêu lại xuất
hiện trong hình?" Lời này Mạc Trăn hỏi không đầu không đuôi, sư phụ
phản ứng chậm một chút, rất nhanh đã hiểu được.
"Ta chưa nói với con, nếu chụp ảnh sau khi đã đeo cái vòng tay đó, thì
khi linh hồn của cô ta trở về vị trí cũ, cô ta sẽ xuất hiện trên hình sao?"
Mạc Trăn: "..."
Đúng thật là ông chưa nói với tôi.
Anh há miệng đang muốn nói chuyện, lại có một cú điện thoại khác
gọi tới. Nhìn màn hình, là Hướng Vân Trạch.