CHÀO BUỔI SÁNG, U LINH TIỂU THƯ - Trang 676

Lê Nhan nói: "Không có việc gì đâu, nhà ông ngoại tôi mở võ quán,

nếu bọn họ thật sự đi theo tôi tới võ quán, người thua thiệt nhất định là bọn
họ."

Nhà cũ Giang gia trị an đặc biệt tốt, mà võ quán bọn họ không phải

không công.

"Anh dừng ở giao lộ phía trước là được, không cần lái vào đâu."

Tài xế nghe cô nói cũng không truy hỏi nữa, anh ta lái xe vào ven

đường, ngừng lại. Tiền xe đều tính cho Mạc Trăn, Lê Nhan cũng không cần
phải trả tiền, lúc xuống xe cô cố ý nhìn lướt qua, quả nhiên cách đó không
xa có một chiếc xe con màu đen dừng lại. Cô bĩu môi, ban ngày ban mặt,
trời đất sáng rỡ, phía trước còn có chú cảnh sát giao thông, bọn họ dám
chụp tải lên đầu cô chắc?

Quẹo vào một ngõ hẻm không quá rộng, dọc theo con đường này đi ba

năm phút là tới nhà cũ Giang gia. Phía sau có tiếng bước chân truyền đến,
nghe nhịp điệu giống như là đang chạy vội, Lê Nhan cũng theo bản năng
bước nhanh hơn. Tiếng bước chân phía sau cách mình càng ngày càng gần,
nhận thấy một cánh tay duỗi tới phía mình, Lê Nhan không xoay người,
trực tiếp bắt lấy cái tay kia ném qua vai.

"Ầm" một tiếng trầm vang, một người đàn ông mặc âu phục đen bị

ném trên mặt đất phía trước, trên tay còn cầm một chiếc khăn vuông. Mấy
người phía sau hiển nhiên không ngờ nội dung vở kịch sẽ phát triển theo
hướng hài kịch như vậy, trong lúc nhất thời đều có chút mông lung, vẫn là
nhờ tiếng rên rỉ đau đớn của người đàn ông kia kéo thần trí bọn họ trở về.

Người đàn ông cách Lê Nhan gần nhất tiến lên bắt lấy cánh tay cô, Lê

Nhan trở tay bắt lấy hắn, trực tiếp uốn gối, đá trúng bộ phận yếu ớt nhất của
đàn ông. Người trước mặt rên một tiếng, lực đạo trên tay cũng thả lỏng, hai
tay che nửa người dưới nhảy tới nhảy lui.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.