CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 15

có nấy”. Đúng lúc Văn Sơ vừa bỏ chiếc khăn bông che bộ phận trọng điểm
trên người xuống, cánh cửa bỗng lại bị đẩy hé ra, một cái đầu kèm một bàn
tay thò vào. Bàn tay vẫy vẫy một thứ bằng vải đen chẳng biết là gì và cái
đầu nở nụ cười e lệ rồi nói: “Số điện thoại dễ nhớ nhỉ? Tôi là Lỗ Như Hoa,
cậu nhớ có cần mua gì thì gọi tôi nhé. Thật ra tôi muốn hỏi cậu có cần mua
quần lót không, hàng hiệu CK, rất hợp với cậu. Cậu mặc cỡ nào?”.

Văn Sơ giận đến tắc cả thở, thậm chí không thèm nói với đứa con gái

tự xưng là Lỗ Như Hoa ấy bất kỳ lời sỉ mắng nào nữa. Hắn quấn kỹ chiếc
khăn bông thành một vòng quanh hông, lao đến đá cái cánh cửa đáng chết
một cái sấm sét.

Cánh cửa cuối cùng cũng đóng chặt lại, ngoài hành lang còn nghe

vọng tiếng những bước chân cóc cóc cóc xa dần, kèm theo một câu hét to:
“Tôi chưa nhìn thấy bất cứ cái gì, chưa nhìn thấy bất cứ cái gì đâu!”.

Trời đất ạ, để tôi chết đi cho rồi! Sự phẫn nộ của Văn Sơ đã lên tới cực

điểm, hắn lôi điện thoại ra bấm số của Văn Phỉ: “Anh trai, em không muốn
ở lại trường S nữa, anh giúp em thuê một phòng khách sạn hoặc căn chung
cư nào đó đi, em thật chịu hết nổi chỗ này rồi!”.

Tiếng Văn Phỉ lười biếng vọng ra từ trong ống nghe: “Ông già nói rồi,

mọi thứ đều phụ thuộc vào thành tích tiếng Trung của mày, rõ chưa hả?”.

“Nhưng em học sơn dầu mà! Mỹ thuật phương Tây! Sao em phải ở lại

trường S cơ chứứứ!!!!”

“Bởi vì trường S là nữ thần ngự trị trong tim ông già. Thôi bảo trọng

nhé! Bye bye!”

“Đợi đã anh trai, a lô, a lô, a lô!” Văn Sơ tuyệt vọng gác máy. Bốn

năm, bốn năm. Pierrot của ta. Leonardo da Vinci của ta. Rafael của ta…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.