Nửa giờ sau, Văn Sơ dời chỗ nằm, từ sàn bóng rổ sang giường bệnh
trong phòng bệnh đơn của một bệnh viện tư nhân. Hắn thừa nhận: Thích cái
giường sau hơn cái giường trước.
Vốn dĩ đưa hắn đi là cả một đôi quân mênh mông cuồn cuộn, có xung
phong nhận việc - Lý đài chủ, Tiếu Thanh, còn cả hai thành viên khoa mỹ
thuật phòng 205. Nhưng Văn Sơ kiên quyết không chịu. Cho Tiếu Thanh ở
lại cùng Lỗ Như mắt to mắt nhỏ, lúc ẩn lúc hiện mà khanh khanh tướng
tướng ? Không có cửa đâu, cửa sổ cũng không được!
Còn bạn Văn Sơ cũng thể hiện một hình ảnh hết sức đứng đắn, hoàn
toàn không đếm xỉa gì đến những ánh mắt lo lắng khẩn trương của các nữ
sinh hâm mộ. Nhưng có một cái gọi là nhắm mắt làm ngơ mà bịt tay trộm
chuông. Khi được đưa lên tắc xi, người bị thương rất hợp thời mà từ cửa sổ
trưng ra một vẻ mặt vô cùng thân thiết và khẩn trương.
Bệnh viện này do Văn Phỉ chỉ định, Lỗ Như Hoa ngồi ghế sau, đầu
tiên gọi điện cho Văn Phỉ. Đương nhiên, lúc này Văn Sơ vẫn nằm trong
lòng cô, « vô tình » rên hai tiếng, chứng minh tình trạng đau đớn. Ngồi gần
ghế lái là Cá voi, quay đầu nhìn Văn Sơ một cái, lập tức hiểu được mấy
phần, nhóc con Văn Sơ này đúng là vì yêu phấn đấu quên mình, mặt mũi
cũng mặc kệ......
Đến bệnh viện, việc đầu tiên là lập tức kiểm tra.
Việc thứ hai: Tiếp tục kiểm tra.
Lỗ Như Hoa chạy lầu trên len lầu dưới, đóng tiền, lấy tên, dìu Văn Sơ
đi chụp phim. Cô đảm đương hết thảy mọi việc, bực bội chân cẳng không
thể mọc Phong Hỏa Luân (bánh xe lửa của bạn Na Tra). Nét mặt đau đớn
chịu không nổi của Văn Sơ làm cô hoảng hốt, đầu óc rối loạn, không thể
suy nghĩ được gì, thậm chí còn sợ hắn phát bệnh như Lỗ Tự Ngọc.