Với Lỗ Như Hoa, bệnh viện không phải là nơi xa lạ. Từ nhỏ cô đã là
khách quen trong lúc dẫn Lỗ Tự Ngọc đi khám. Nhưng cô không thích chỗ
này, không thích mùi thuốc sát trùng lúc nào cũng lởn vởn trong mũi,
không thích những chiếc bóng áo trắng hoặc nhộn nhịp, hoặc lặng lẽ qua
lại, cô nhìn thấy bác sĩ lập tức quáng mắt, nếu có thể, cô hy vọng cả đời
không phải nhập viện. Mà cũng chỉ bệnh viện mới có thể tước bỏ hết mọi
kiên cường bề ngoài của cô, làm cho cô trở lại là một cô gái bình thường.
“Hài lòng chưa?” Cá voi thừa lúc Lỗ Như Ngọc ra ngoài lấy nước,
trêu ghẹo Văn Sơ.
Văn Sơ vừa chụp phim, tay cũng không đau như lúc đầu nữa, trong
lòng rất vui sướng, “Không sao.”
“Hay là thừa lúc mà làm tới, cùng Lỗ Như Hoa làm hòa?”
“Làm hòa cái gì?” Văn Sơ nhíu mày, “Tụi tôi đến giờ vẫn rất hòa
thuận, các người cũng thật là! không biết lễ phép, dám gọi thẳng tên chị
dâu các cậu!”
Cá voi tức cười, vừa định cợt nhả vài câu,“chị dâu” cầm nước đi vào.
“Bác sĩ, anh ấy không chảy máu, không chảy máu thì chắc không có
việc gì phải không? Không đến nỗi gãy xương chứ?” Lỗ Như Hoa đưa
nước cho Văn Sơ, lập tức quay sang thẩm vấn “áo choàng trắng”.
Áo choàng trắng là một người đàn ông ngoài bốn mươi, thái độ không
thể nói là không tốt, chỉ là quá sức chuyên nghiệp làm cho người ta cảm
giác như người máy, “Có gãy xương không chút nữa xem phim chụp sẽ
biết. Không xuất huyết không có nghĩa là không gãy xương, nếu là gãy
xương kín sẽ không thấy chảy máu.
“Nếu gãy xương ...... Sẽ để lại di chứng sao?” Lỗ Như Hoa khẩn
trương chất vấn.