CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 265

Lỗ Như Hoa chỉ có thể rơi lệ trong lòng, âm thầm cảm thấy may mắn:

Cũng may hắn chưa nói “Như Hoa của tôi”......

Học kiến trúc phải có kiến thức về mỹ thuật tạo hình. Sau vài ngày

đến giảng, Văn Sơ nhận ra ngay, người nổi bật nhất ở 2 lớp kiến trúc là Lỗ
Như Hoa. Có lẽ vì cô đã có sẵn thiên phú.

Hôm nay, nội dung học là vẽ tranh mô tả cái đầu của thạch cao.

Bình thường, với Lỗ Như Hoa, độ khó của loại bài này chỉ cỡ trung

bình. Nhưng sự có mặt của Văn Sơ tương đương với quá trình nâng cấp độ
khó lên thành cấp cao, ngay cả vẽ cô cũng thấy không tự nhiên.

Phòng vẽ tranh yên tĩnh, Lỗ Như Hoa ngồi hàng bên phải, kiên trì bôi

bôi xóa xóa. Văn Sơ cứ thỉnh thoảng lại “đi dạo” lại gần chỗ cô, vài lần còn
cúi người cố ý kề sát bên tai “hướng dẫn”.

Mỗi lần hắn cúi xuống, xung quanh lại rì rầm vài tiếng bàn luận.

Dù Lỗ Như Hoa « chai lỳ » đến đâu thì cuối cùng cũng muốn phát

điên, bắt đầu hối hận sao lại đưa hắn đến. Căn bản là không ngờ tới hắn lại
“mặt dày” như thế.

Quả thật, cô không hiểu Văn Sơ.

Văn Sơ đang lo lắng. Vì hắn tự mình phá hoại « lương duyên » tốt đẹp

ban đầu với cô, nên càng cố gắng sửa chữa. Với kiểu con gái như Lỗ Như
Hoa, không phải một hai câu xin lỗi là có thể quên ngay mọi chuyện, cô
nàng này thuộc vào dạng người một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng,
sẽ vì một lần thương tổn mà chọn cách trốn tránh cả đời.

“Nếu em không chịu quay lại, vậy thì để anh đi qua, không, chạy tới!”

Văn Sơ quyết định.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.