CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 290

“Chỉ có tay cử động được, cũng may! Có thể ôm em!” Hắn nằm trên

đất, ôm chặt cô không cho giãy dụa, sau đó cởi áo khoác, bao lấy thân hình
gầy nhỏ của cô. Người cô rất lạnh, nhưng mềm mại, mềm mại đến nỗi hắn
không kìm được cười rộ lên, cười đến trái tim nhói đau.

“Không đau nữa... phải không?” Lỗ Như Hoa hơi lắp bắp, cũng chỉ

biết hỏi lại câu hỏi cũ. Cánh tay cũng không tự chủ vòng quanh thắt lưng
hắn.

“Còn đau, đau nhiều lắm, em phải chăm sóc anh.”

Hắn nói nhẹ nhàng, đôi môi lướt khẽ lên trán cô, hạ xuống mắt, mũi,

hai má, cuối cùng dừng lại ở đôi môi cô còn khẽ mấp máy, trằn trọc mút
vào.

Lần này, đến lượt Lỗ Như Hoa trời long đất lở......

Tóm lại, náo nhiệt trong đêm đó, chỉ giới hạn cho Văn Sơ và Lỗ Như

Hoa.

Đã làm gãy đường ống, phải tìm cách gắn lại, nếu không trường học

truy cứu sẽ rất phiền toái. Vì thế, kết quả cuối cùng là Lỗ Như Hoa bị Văn
Sơ nâng mông đẩy lên, theo sợi dây thừng mệt sống mệt chết bò lên lầu hai,
sau đó Văn Sơ cột ống vào lưng, “phi thân” lên tường đặt đoạn ống gãy lại
chỗ cũ. Tùy tiện rẩy ít lá khô che lấp, nhìn bên ngoài không phát hiện vấn
đề.

Giải quyết xong chuyện ống nước, Lỗ Như Hoa lại gặp phiền toái mới.

Văn Sơ túm dây thừng “hung hãn” trèo vào phòng cô, ỷ vào cô không dám
kêu, càng ỷ vào cô sẽ không bắt buộc hắn xuống, hạ quyết tâm học tập mấy
kẻ vô lại. Thật ra vào phòng cô cũng không biết làm gì, chỉ có thể nhìn ngó
xung quanh, tò mò sờ chỗ này một cái, chạm chỗ kia một cái. Hóa ra đây là
nơi ở của nữ sinh trong truyền thuyết, không có gì khác thường, nếu có thì
... thơm hơn một chút mà thôi, sạch sẽ, nhẹ nhàng, khoan khoái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.