CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 292

Lỗ Như Hoa biết có giãy dụa cũng không ăn thua, vừa bực mình vừa

buồn cười, đặt cái đệm sau lưng hắn, để hắn dựa vào cho đỡ đau lưng.
Nhưng ngồi trên đùi hắn một lúc, cảm thấy hơi thở của hắn dồn dập, Lỗ
Như Hoa ngạc nhiên định nhỏm dậy, vòng tay hắn không cho cô cử động.

“Anh bây giờ giống thiếu gia ác bá đùa giỡn tiểu nha hoàn, Văn Sơ,

như vậy là không có đạo đức nha.” Lỗ Như Hoa chống tay lên ngực hắn,
nghiến răng nhắc nhở.

Văn Sơ không thèm để ý, còn ôm cô mạnh mẽ hơn, “Ác bá thì ác bá,

anh bắt được em rồi thì đừng hòng thoát.”

“Được rồi, thiếu gia, anh muốn làm gì?” Lỗ Như Hoa giọng đã mềm

hơn, nhưng vẻ mặt tỏ ra khinh khỉnh, cố không cho hắn đắc ý.

“Anh hát em nghe.”

“Không được, coi chừng sập nhà.” Lỗ Như Hoa lắc đầu.

“Em hỏi anh có yêu em không, anh yêu em vài phần......” Văn Sơ cất

tiếng, cố nén giọng cho thật quái đản, cố kìm tiếng cười trong họng. Hát
nửa chừng, hắn đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn Lỗ Như Hoa, giọng bỗng
trở nên nghiêm túc, từng chữ chậm rãi thốt ra, âm thanh trầm ấm: “Em hỏi
anh có yêu em không, anh yêu em rất nhiều......”

Ca từ bình thường, bài hát bình thường, nhưng khi hắn nói với trái tim

chân thành, không ngờ lại có thể chấn động lòng cô như vậy.

Trao nhau ánh mắt nhìn chăm chú, vòng ôm nhẹ nhàng, nụ hôn nhẹ

nhàng, toàn bộ chủ đề đêm đó, hoàn toàn không có gì giống với hành động
“tiến thêm một bước dài”, lại làm cho họ ngọt ngào đến vậy. Một giờ sau,
Văn Sơ mới buông tha Lỗ Như Hoa. Khi hắn đi ra đương nhiên vẫn theo
“lối cũ”, Lỗ Như Hoa lẳng lặng ghé vào cửa sổ, nhìn theo cho đến khi bóng
hắn khuất dần sau công viên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.