CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 33

Ồ… quả thật… rất nặng. Văn Sơ lại nâng lần nữa, ước tính trọng

lượng và lại một lần nữa khẳng định phán đoán của mình. Thật sự không
nhẹ chút nào, quả ba lô này mà xoay xoay ném đi chắc chắn có thể coi như
vũ khí giết người.

[1] Lấy gốc từ câu Hồng nhan họa thủy – sắc đẹp là mầm mống tai

họa. Bởi Văn Sơ là nam giới nên Lỗ Như Hoa thay chữ Hồng bằng chữ
Lam.

Thực ra, ngay lần đầu tiên Văn Sơ lén nâng ba lô, Lỗ Như Hoa đã thấy

có gì đó là lạ rồi, chỉ là không dám chắc. Nhưng đến lần thứ hai, bả vai
bỗng nhiên nhẹ hẫng đi, cô liền bất thần xoay người lại, bàn tay phải của
Văn Sơ vẫn tơ hơ giữa không trung… lại còn vờ vịt phẩy qua phẩy lại như
thể đang rỗi rãi không có việc gì làm, rồi bẽn lẽn hạ xuống.

Lỗ Như Hoa không đoán ra ý đồ thật sự của Văn Sơ là gì, trong lòng

nghĩ dù sao cái gã này chắc cũng chả có ý định gì tốt đẹp đâu. Hơn nữa đeo
nặng nãy giờ vai cũng đã bắt đầu đau, cô liền bỏ ba lô ra đặt xuống đất, hai
tay để ra đằng trước.

Hàng người xếp hàng dần ngắn lại, ánh nắng trưa vẫn hồn nhiên thiêu

đốt!

Chiếc ba lô của Lỗ Như Hoa vừa được tháo đặt xuống đất, ánh mắt

của Văn Sơ lập tức soi mói vào phần lưng cô.

Cái lưng mới gầy làm sao, chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh đã bị mồ

hôi làm ướt sũng đến mức dán chặt vào lưng, đặc biệt là chỗ trước đó bị
chiếc ba lô áp vào, đằng sau lớp vải đã trở nên gần như trong suốt ẩn hiện
hai cái dây nho nhỏ, hình như là màu hồng phấn.

Văn Sơ đương nhiên biết đó là cái gì…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.