CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 372

luận của anh ta, phong thuỷ, lịch loại này lịch nọ, là nhất định phải tin, nhất
là những người học kiến trúc, nhất định phải đem chúng lưu lại thành di sản
kế thừa. Cái đó và khoa học không hề mâu thuẫn.

Đối với chuyện này, mọi người chỉ trợn trắng mắt đáp lại.

Kinh phí du lịch ngoại khoá cực kỳ dư dật. Vé xe lửa cũng mua loại

giường nằm, mỗi người một ngày còn được phát ba mươi đồng tiền cơm,
mọi người gom tiền ăn chung, chỉ cần đỡ hao phí, ăn no là đủ.

Chủ đề trước khi đi du lịch là khảo sát dân cư vùng duyên hải đông

nam, Lỗ Như Hoa đã tra rất nhiều tư liệu, cũng tìm những hình ảnh, nhưng
dù thế nào cũng không bằng trực tiếp đến tận nơi đi thăm như vậy tới có
lực đánh vào, quả nhiên là đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm
đường. Nếu Lỗ Tự Ngọc cũng ở đây thì thật tốt.

Di động Văn Sơ đưa Lỗ Như Hoa quả nhiên là có tác dụng. Trên cơ

bản sáng sớm mỗi ngày, trưa, chiều, Văn Sơ đều gọi tới vào đúng giờ cố
định, đôi khi Lỗ Tự Ngọc cũng ở đó, cũng cười nói với chị vài câu.

Nhìn vài lần, sắc mặt Lỗ Tự Ngọc tốt hơn nhiều, còn có vẻ có da thịt

hơn, Lỗ Như Hoa dần dần yên tâm.

Có điều, khi trò chuyện cũng gặp phiền phức, như vào buổi trưa, nếu

thấy trên điện thoại xuất hiện bóng dáng Tiếu Thanh, Văn Sơ sẽ tỏ vẻ ghen
tuông. Tiếu Thanh cũng mấy lần đùa ác, khi Lỗ Như Hoa đang nói chuyện
cậu ta sẽ theo sau cô, cố tình ẽo ợt đi ngang qua. Cuối cùng, hành vi xấu xa
bị bạn học nghĩa hiệp Hạ Thịnh ngăn lại vài lần, cũng ra lệnh « cưỡng chế »
cậu ta an phận thủ thường.

Lỗ Như Hoa vừa bực mình vừa buồn cười, hết chỗ nói cả Tiếu Thanh

và Văn Sơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.