CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 383

Đang buổi tối lại đi đến một nơi thần bí, leo cầu thang gỗ, còn kết hợp

thêm ánh đèn mờ nhạt và thảm dày, Lỗ Như Hoa không cảm thấy sợ hãi,
ngược lại cảm thấy có chút khôi hài, bất giác bật cười khẽ. Trèo đến lầu hai,
cầu thang chật hẹp mở ra một cửa sổ, phân thành ba lớp, lớp dưới là một
cửa sổ bằng gỗ viền song thủy tinh, lớp thứ hai là một rào sắt bảo vệ, ngoài
cùng lại có thêm cánh cửa, nhiều móc khoá bằng sắt thuần chất, lúc này
đang để ngỏ.

Nhìn cánh cửa sổ như vậy, Lỗ Như Hoa không thấy kỳ lạ, đặc điểm

của chòi canh vốn là được tạo ra để phòng thủ. Chỉ là trên cửa sắt có khắc
hoa văn chìm rất đẹp, cô lại gần nhìn, hoá ra là hoa văn vẽ về những chiếc
lá phong, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau. Lá phong...... Đúng thế, ban
nãy lên lầu cũng phải chạm tay vào nắm cửa – một tấm điêu khắc vẽ hình
chiếc lá phong, còn thêm một lớp sơn nước đỏ rực, xem ra tổ tiên của Dạ
gia rất thích loại hoa văn này.

“Lỗ Như Hoa, một mình đi lên đó nhớ cẩn thận!” Dưới lầu, Phương

Ngu cười quái dị, nói một cách đe doạ rồi phát ra một tràng âm thanh như
trong phim kinh dị.

“Tôi là người theo chủ nghĩa vô thần, hù tôi vô ích!” Lỗ Như Hoa lớn

tiếng đáp lại, cười cười, tiếp tục đi lên lầu trên.

Lầu hai và lầu ba là nhà thờ tổ của nhà họ Dạ, trên tường ngoài mỗi

gian phòng đều treo một khung ảnh bằng thuỷ tinh, phía trên ghi tỉ mỉ công
dụng của gian phòng, và với cuộc đời chủ nhân, tiếc là không tương xứng
với tấm ảnh chụp. Lỗ Như Hoa lấy máy ảnh chụp trước, đợi về nhà xem lại
kỹ hơn.

Tự nói mình là người vô thần, nhưng khi giơ tay đẩy cánh cửa gỗ nặng

nề, mũi ngửi được không khí ẩm mốc bên trong, nhìn làn gió biển lay nhẹ
tấm màn trắng, Lỗ Như Hoa vẫn có một chút, chỉ một chút chột dạ, cùng
lúc hơi cảm thán, không gian ở đây thật sự rất có tính áp bức, nơi này thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.