CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 389

nhưng số điện thoại em để lại không liên lạc được, em cũng biết tôi có quen
biết với giám đốc bệnh viện, tôi biết em đang ở Dạ viên, cho nên......”

“Không đúng không đúng!” Lỗ Như Hoa ngắt lời anh ta, vội vã hỏi,

“Thật sự mọi yêu cầu đều khớp? Trái tim đó ở đâu? Thật sự đã xét nghiệm
thử rồi? Chúng tôi đợi mười mấy năm mà không có, anh chắc chắn đó là
trái tim phù hợp với Tự Ngọc? Anh chắc chắn?”

“Hoàn toàn chắc chắn, có điều trái tim ấy đang ở Mĩ.” Dạ Nhiên

nghiêm túc trả lời.

“Nước Mĩ......” Lỗ Như Hoa thở ra một hơi khí lạnh, tay chân cũng trở

nên lạnh lẽo, ở Mỹ và không tìm được trái tim phù hợp có gì khác nhau?
Cô làm sao có năng lực đưa Tự Ngọc đến Mĩ làm giải phẫu.

“Một tin tốt khác nữa là, tất cả chi phí bên kia sẽ chịu, tất cả!” Dạ

Nhiên nói từng chữ một, “Lỗ Như Hoa, kỳ tích sẽ xuất hiện.”

Lỗ Như Hoa ôm đầu, cảm thấy đầu cô đến muốn ngất đi, cô muốn hét

lên, muốn nhảy múa, hoan hô, nhưng muốn rất nhiều cũng là không thể
khẳng định, không phải cô không muốn khẳng định, mà là không dám
khẳng định, chỉ do dự hỏi đi hỏi lại: “Anh nói có thể phẫu thuật, có người
hiến tin cho Tự Ngọc, còn đồng ý chi trả mọi chi phí? Thậm chí cả chi phí
đi qua Mỹ?”

Dạ Nhiên gật đầu.

Lỗ Như Hoa trợn mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Nhiên, định từ trên

mặt anh ta tìm ra vài dấu vết của sự gian dối, nhưng cô không thấy.

“Điều kiện là gì? Người đó là ai? Là do cha Văn Sơ tìm đến?”

“Không có điều kiện gì, và cha Văn Sơ cũng không hề liên quan. Tôi

nghĩ em biết, loại kỳ tích này không phải cứ có tiền là có thể có được.” Dạ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.