CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 40

Đi ngang qua Văn Sơ, Lỗ Như Hoa không quên ngó lên trời cảm thán

một câu: “A, thật ra mình tình nguyện để cho người ta chắn ngang phía
trước”. Nói xong, đảo mắt một cái, lại tiếp tục nhìn trời.

Thật ra không cần Lỗ Như Hoa thị uy, Văn Sơ cũng đã nghe thấy câu

chuyện phía sau. Hắn cũng không phải cố ý đi chậm mà chỉ tò mò thôi.

Trên đường đi, Lỗ Như Hoa không ngừng chào hỏi người đi đường,

làm như toàn trường này có tới một nửa sinh viên quen biết cô ta. Văn Sơ
thấy kỳ quái, cô ta không phải sinh viên năm nhất sao, làm sao giao thiệp
rộng vậy? Không lẽ chỉ dựa vào cái “máy bán hàng lưu động” mà cô ta
cõng trên lưng? Hừ, con người quả nhiên đều là thứ sinh vật tầm thường.
Văn Sơ tự quyết: Hắn tuyệt đối sẽ không chiếu cố đến cái sự kinh doanh
của Lỗ Như Hoa!

Cho đến khi cái tên đạp xe kia xuất hiện, Lỗ Như Hoa gọi hắn là Tiếu

Thanh, chắc là bạn cùng lớp cô ta? Văn Sơ tự bực mình vì lý trí không
thắng nổi độ dài con mắt, bất đắc dĩ tự đánh mất thể diện, đành quay đầu
nhìn một cái xem tên Tiếu Thanh kia rốt cuộc mặt mũi ra sao, lại bị Lỗ Như
Hoa kiêu ngạo đâm thêm một câu tức anh ách. Văn Sơ cay cú nghĩ, Như
Hoa Tự Ngọc à, chị em các người quả là không biết tự trọng, thật sự không
biết tự trọng.

Đúng là thân con chó rơi vào đâu thì cũng bị hổ ăn hiếp!… À không,

phải là mãnh hổ đi lạc bị chó ăn hiếp mới phải. Chỉ có mỗi cái xe đạp thôi
mà? Hôm nào ta mang cái xe thể thao ở nhà đến! A… mình làm sao có thể
nảy ra ý tưởng nhỏ nhen như vậy được nhỉ? Khinh bỉ quá đi!

Cứ như thế, Văn Sơ vừa tự vấn bản thân cuối cùng là chó hay hổ, bị

cái gì bắt nạt, rơi lạc vào đâu, vừa nghi hoặc phải chăng mình cũng mang
tâm lý trọc phú mới nổi, lủi thủi đi về ký túc xá ở khuôn viên khu C.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.