CHÀO EM, NHƯ HOA! - Trang 73

Văn Sơ nắm chặt tay, dòng nước mềm mại từ vòi hoa sen phun cho

hắn và Lỗ Như Hoa ướt từ đầu đến chân. Tóc Lỗ Như Hoa ướt bết lại, mềm
mại cuốn quanh gương mặt. Quần áo của cô cũng hoàn toàn ướt đẫm,
không hiểu tại sao, Văn Sơ bỗng nhiên nhớ tới buổi chiều lĩnh quân phục
hôm nào, sau lưng Lỗ Như Hoa hiện ra hai chiếc dây mảnh mai màu hồng
phấn.

Mà bây giờ, bên trong lớp áo của cô… vẫn là màu hồng phấn sao?

Văn Sơ bỗng giật mình, Lỗ Như Hoa đứng gần bên hắn, có thể nói là quá
gần, đến mức hắn có thể thấy rõ những nốt tàn nhang nho nhỏ trên mũi cô.
Có lẽ do những tia nước ấm áp, mặt cô bỗng ánh lên sắc hồng, đôi môi
cũng bừng lên, không tái nhợt như lúc ở bệnh viện. Sắc màu này… có lẽ
đến bảng pha màu cũng không pha ra được nhỉ… Văn Sơ bỗng hơi hoang
mang.

Sự trầm lặng đột xuất của Văn Sơ bỗng khiến Lỗ Như Hoa nghi hoặc

nhìn và cô cuối cùng cũng muộn màng nhận thấy được, hắn trên thực tế
là… ở trần hoàn toàn phần trên. A… dòng nước trực tiếp lướt qua thân thể
hắn, sau đó hướng xuống… Ngày đó ở phòng 205 tiếng là vô tình nhìn thấy
hết, thực ra chỉ là bóng lưng, còn lần này lại là đối diện… Cô nuốt nước bọt
đánh ực.

Đang định mở miệng nói gì đó, cánh tay Văn Sơ bỗng nhiên choàng

tới, sau đó là… một vòng ôm siết ấm áp. Lỗ Như Hoa chưa kịp kêu lên
kinh ngạc thì đôi môi đã bị một bờ môi mềm mại nóng bỏng khác, nhẹ
nhàng chặn lại…

Nụ hôn đầu tiên sao? Chẳng lẽ là nụ hôn đầu tiên?

Mọi tế bào trong cơ thể Lỗ Như Hoa tê liệt trong thoáng chốc. Trong

khoảnh khắc đó, điều duy nhất cô có thể làm chỉ là lặp đi lặp lại một câu tự
hỏi, đây là hôn sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.