CHARLIE BONE TẬP 1: LÚC NỬA ĐÊM - Trang 105

Nó lên lầu và nằm vật ra giường. Chắc là mấy người sau khi bị mổ xong

cũng cảm thấy như thế này đây, Charlie nghĩ, như thể họ không còn kết nối
hoàn toàn với thế giới thực nữa.

Manfred Bloor hẳn đã biết Charlie là ai. Nhưng bằng cách nào mà biết

được? Charlie nhớ ra tấm hình. Lần trước, khi nhìn vô hình, nó nghe những
tiếng nói, con mèo Dương Cưu cũng đã nhìn ra và trông thấy nó. Bằng cách
nào đó, vậy là đã hình thành một sự liên kết, cho dù đã tám năm trôi qua.
Không lẽ khi nó nhìn hình Manfred trên báo, Manfred cũng nhìn thấy nó,
và biết nó là ai?

Charlie quyết định làm một thí nghiệm. Nó có cất đâu đó một tấm hình

Benjamin, được chụp cùng ngày với bức hình con Hạt Đậu nhe răng cười.
Charlie lục lọi trong ngăn kéo và lôi ra gương mặt thất thần của Benjamin.
Ánh đèn chớp của máy chụp hình đã làm Benjamin giật mình, sửng sốt.

Charlie dòm lom lom vô gương mặt thằng bạn. Trong một thoáng,

Benjamin cũng dòm lại nó, và rồi một giọng nói vang lên, "Charlie, mình
không thích bị chụp lén."

Tiếng nền là một con chó đang sủa, và rồi giọng của chính Charlie,

"Cười lên nào Benjamin. Cười nào. Đẹp lắm. Rồi, xong!"

Thế thôi. Không có thêm giọng nói nào nữa. Chỉ có tiếng con chó thở

hồng hộc, và rồi một tiếng chó ngáy dài.

Trong căn nhà số 12, Benjamin vừa mở một hũ ya-ua dâu lớn ra. Nó

vừa tính thọc muỗng vô, thì bất chợt, gương mặt của Charlie hiện ra, trôi
lềnh bềnh trong đám dâu. Benjamin thấy bụng dạ lộn nhào. Nó bèn để cái
hũ dâu trở lại trong tủ lạnh.

"Dâu bị hư rồi," Benjamin nói với Hạt Đậu. "Tụi mình ăn phô mai thay

vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.